Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1370 - Chương 1370 Hình Như… Hơi Có Quá Đáng Rồi Thì Phải? 2

Chương 1370

Hình Như… Hơi Có Quá Đáng Rồi Thì Phải? 2


Hòa thượng đang thăng cấp, mập mạp chỉ có thể hộ pháp, nhưng một chọi ba, mà ba vị Bồ Tát này gần như đã phát điên rồi, mập mạp cũng là một cây làm chẳng nên non, nhưng lúc này, sự tàn nhẫn của anh ta cũng lộ ra rồi, trước kia có lẽ anh ta chỉ chuyên tâm tính toán và mưu cầu lợi nhuận, nhưng sau khi ở chung với mấy người Tô Bạch, hòa thượng và Phật Gia, thật ra mọi người cũng đã thay đổi lẫn nhau.


Lúc trước mập mạp cũng từng vì tự bảo vệ mình mà gần như suýt chút nữa hại chết ba người Tô Bạch, sau đó anh ta cũng ý thức được sự khác thường của mình, trên thực tế, rất nhiều lúc nếu giữa các thính giả có thể may mắn xây dựng được một mối quan hệ luôn giúp đỡ lẫn nhau trừ khi lợi ích của bản thân bị tổn hại nghiêm trọng, thì điều đó rất hiếm.


“Lôi!”


Mập mạp phun một ngụm máu tươi lên kiếm gỗ đào, sau đó ngón tay chỉ lên không trung, kiếm gỗ đào phóng thẳng lên tầng mây, tiếp đó, hai tay của mập mạp bấm quyết, trong miệng đọc nhanh chú ngữ, sau đó, ba lá bùa màu tím tự động bay ra từ trong áo của mập mạp và dán lên người anh ta, một khắc này toàn bộ người mập mạp từ trên xuống dưới trở nên vô cùng âm u.


Đây chính là dụ quỷ lên người!


Thật ra thuật pháp là một loại định lượng, giống như trong thời kỳ chiến tranh, một quốc gia có bao nhiêu xe tăng, có bao nhiêu máy bay, có bao nhiêu bộ binh, bao nhiêu không quân, trước khi khai chiến trên cơ bản đều là một định lượng, thậm chí địch ta đều biết rất rõ nhau, nhưng dù sao chiến tranh cũng không phải là hai người cầm một tờ giấy so với nhau xem máy bay và bom nhà ai nhiều hơn thì nhà đó thắng, bằng không trong thế chiến thứ hai quân Đức đã không thể đánh bại nước Pháp với quy mô vốn không hề thua gì nước Đức.


Mà dụ lôi thì lại giống như làm cái báo cáo nhỏ gửi lên trời, ý tứ là nói với trời cao ở đây có vật âm tà, ông mau phóng lôi đánh chết nó đi, kích cỡ của dụ lôi một là có liên quan đến đạo hạnh của bản thân người dụ lôi, hai là có liên quan đến khí tức âm tà tản ra đó bị trời cao cảm ứng được là yếu hay mạnh.


Lúc này, mập mạp dụ lôi trước, rồi lại dụ quỷ lên người mình, tương đương với bản thân giả quỷ chạy tới trước mặt ông trời nhảy múa.


Ông bổ chết tôi đi, lêu lêu lêu lêu, ông bổ chết tôi đi, lêu lêu…


“Vù!”


Trong không trung, một đám mây máu đỏ thẫm đột nhiên xuất hiện, mang theo một loại uy áp khiến người run sợ, mà đúng lúc này, trận pháp phòng thủ của mập mạp cuối cùng cũng bị phá vỡ, lực cắn trả khiến cả người mập mạp chấn động, trong lỗ chân lông cả người từ trên xuống dưới bắt đầu chảy máu tươi, nhưng lúc này anh ta hoàn toàn không quan tâm mà hét to một tiếng: “Mẹ nó, hòa thượng, lần này lão tử trả lại nhân tình đã nợ anh lúc trước!”


Trong lòng mập mạp vẫn luôn nhớ chuyện đó, lần đó mình biết mấy lạt ma kia sẽ không giết mình nên mới mặc cho bọn họ chế phục mình, kết quả hại hòa thượng, Phật Gia phải đốt cháy pháp thần liều mạng, nếu không phải Đại Bạch chống đỡ một hơi cuối cùng lao ra khỏi vòng vây của vạn quỷ thì rất có khả năng ba người đã chôn thây ở nơi đó.


Thất Luật đang thăng cấp, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm.


Ba vị Bồ Tát phá vỡ trận pháp của mập mạp, đang định lao vào lại nhìn thấy ngọn núi thịt trước mặt mình phát điên chủ động lao về phía bọn họ, đồng thời, mập mạp còn tàn nhẫn vỗ vào đỉnh đầu mình, một sợi máu tươi phun ra, hình thành một đám sương mù màu, kéo cả ba vị Bồ Tát và mình vào trong đó.


Đây là trả nhân tình chứ không phải lấy cái chết để thể hiện ý chí, một điểm này mập mạp vẫn rất rõ, cho nên anh ta làm như vậy là muốn kéo ba vị Bồ Tát và anh ta vào cùng gánh lôi chung!


Đổi lại là trước kia, nếu mập mạp làm như thế ba vị Bồ Tát có thể lùi bước, thiên lôi này cũng sẽ chỉ đánh lên người mập mạp, nhưng bởi vì vừa rồi bọn họ đã sử dụng bản nguyên để tấn công pháp trận của mập mạp, điều này khiến cho xung quanh tràn ngập khí tức bản nguyên của bọn họ, giống như một con chó tè một bãi vào cột điện, chó đi rồi nhưng mùi khai của nước tiểu vẫn gai mũi như thế.


Lập tức, ba đường thiên lôi màu đỏ thẫm thô như đại thụ giáng xuống, bổ thẳng lên mập mạp và ba vị Bồ Tát bên dưới.


Một khắc này, trừ phi ba vị Bồ Tát cho rằng mạng của hòa thượng còn quan trọng hơn của bản thân bọn họ, bằng không bọn họ chỉ còn lại một cách lựa chọn duy nhất.


Nhưng cũng may, giữa hòa thượng và bản thân người chết đạo tan, bọn họ đã chọn cái sau.


Ba vị Bồ Tát lập tức cắn răng, pháp tướng cũng vì thế mà vỡ nát, hai tay giơ qua đầu kết thành hoa sen trên đỉnh đầu, chuẩn bị đỡ ba đường lôi này, mà mập mạp đã làm xong tất cả những chuyện này thì lại ngồi bệt xuống đất với vẻ bất mãn.


Bây giờ, anh ta chỉ có thể mong chờ ba người Ấn Độ này có thể giúp đỡ đường lôi này, bằng không mập mạp anh ta chắc chắn cũng chỉ có kết cục trời tru đất diệt.


Thế nhưng, ngay đúng lúc này, dị biến đã xảy ra, ngay khi Phật Gia và vị Bồ Tát nữ xuất hiện lúc đầu đó đang lễ Phật, và mập mạp đang liều một hơi kéo cả ba vị Bồ Tát Ấn Độ khác gánh lôi chung, thì ở ngay bên cạnh hòa thượng đang thăng cấp đột nhiên xuất hiện một bà lão, bà ta mặc trang phục dân tộc Ấn Độ, đang nhìn chằm chằm vào hòa thượng với vẻ mặt u ám, đồng thời, bà ta còn duỗi tay ra: “Muốn bắt cậu cũng khó thật đấy!”


Chẳng ai có thể ngờ được để bắt một hòa thượng mà phía bên Ấn Độ lại một lúc xuất động tới năm vị Bồ Tát!


Nhưng khi bàn tay của bà lão sắp chạm vào dấu ấn trên mi tâm hòa thượng lại bất chợt cứng ngắc lại, đúng vậy, không chỉ tay mà thậm chí cơ thể của bà lão cũng cứng lại, hoàn toàn không thể nhúc nhích!


Một giọng nói nhạt nhòa vang lên xung quanh: “Hình như… hơi quá đáng rồi thì phải?”


Chương 1370

Bình Luận (0)
Comment