Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1372 - Chương 1372 Triệu Biên An 2

Chương 1372

Triệu Biên An 2


Nhưng chính một cường giả như thế lại không biết mình thật ra đã chết từ lâu rồi, rời khỏi nơi chứng đạo và lấy lại tự do chưa được bao lâu mới ý thức được, nhưng sau đó cũng là cát về với cát, bụi về với bụi, tan thành tro bụi như thế.


Kết cục của ông ta thật sự khiến người cảm thấy rất bất ngờ.


“Đã đổi người, tên là Tô Bạch.” Cô gái đáp lời, cô ta cảm thấy có khả năng người đàn ông trước mặt này cũng không biết Tô Bạch là ai, vì cho dù thân thế của hắn thế nào, nhưng dù sao bây giờ hắn cũng chỉ là một thính giả cao cấp sơ giai mà thôi, hiển nhiên sẽ không lọt vào mắt của vị đại lão này.


“Tôi biết người này.”


Điều khiến người bất ngờ là người đàn ông này dường như đã biết Tô Bạch từ lâu.


“Con của Tô Dư Hàng và Lưu Mộng Vũ, ha ha, một vật thí nghiệm mà hai người bọn họ chế tạo ra vào năm đó, nghe nói là một chàng trai rất thú vị.”


Nói xong, người đàn ông chỉ vào đầu mình.


Cô gái mỉm cười, ở trước mặt người đàn ông này, ngược lại cô ta cũng không cần che giấu gì cả mà nói thẳng: “Đúng là có hơi thần kinh, vì không thể ngăn cản được tôi mang bia mộ ra ngoài cho nên định trực tiếp đập nát toàn bộ bia mộ ở nơi chứng đạo.”


“Ồ… ha ha ha.” Người đàn ông bật cười: “Cô đã cảm nhận được tuyệt vọng rồi sao?”


“Đương nhiên.”


Trong thế giới chuyện xưa thường tràn ngập tuyệt vọng.


“Mà cậu ta thì lại lớn lên trong tuyệt vọng.” Người đàn ông mang theo ý cười mà nói: “Trên thực tế thực lực bây giờ của cô cũng đã tương đương với người chứng đạo rồi, nhưng cô vẫn chưa bước qua được điểm mấu chốt đó, có lẽ, cô có thể học hỏi cậu ta.


Chúng ta không thể càng đi lên cao lại càng coi bản thân như thần, càng coi mình thành quý tộc, trên thực tế, vì thực lực càng cao mà xác suất sinh tồn trong thế giới chuyện xưa cũng càng cao lên, nhưng về mặt bản chất, thật ra chúng ta càng không bằng người bình thường, càng đi lên cao càng dễ quên lãng, thực tế, chúng ta chỉ là một đám lưu vong mà thôi.”


“Ý của anh là thật ra khi ấy cậu ta cũng đang cược với tôi?”


“Nói không chừng là thế, có khả năng nếu cô kiên trì đến cuối cùng, người sợ trước lại là cậu ta.”


Cô gái im lặng một lúc rồi hỏi: “Vậy bên đó có vài người Ấn Độ tới, anh không định ra tay sao?”


“Đợi lát nữa đi.” Người đàn ông vẫn ngồi trên bãi cỏ, rõ ràng rất ung dung và thoải mái.


“Đợi bọn họ đả thương hai người đó… thậm chí là giết chết?” Dường như cô gái cũng biết được thân thế của người tên Triệu Biên An trước mặt, trên thực tế, cô ta và Triệu Biên An là người cùng một thời đại, chỉ là Triệu Biên An đã chứng đạo mà cô ta thì vẫn còn kẹt ở nơi này, trong một vài thế giới chuyện xưa liên quan đến tâm cảnh, Phát Thanh thường xuyên lấy quá khứ mà bạn không dám nhớ lại nhất ra để dày vò bạn, cũng vì thế mà trên cơ bản, bí mật giữa những người cùng một thời đại rất khó thật sự được coi là một bí mật.


“Tại sao lại nói như vậy?” Triệu Biên An nhìn về phía cô gái với vẻ hơi khó hiểu: “Trần Như, cô nghĩ như thế khiến tôi cảm thấy bất ngờ đấy.”


“Tôi cũng không cảm thấy bất ngờ gì cho lắm, vì chúng ta rất hiểu nhau mà.” Cô gái này tên là Trần Như: “Tôi có thể hiểu được sự thù hận của anh đối với bên Ấn Độ đó, có khả năng lý do là vì sự ràng buộc của Phát Thanh, cũng có khả năng vì bản thân anh coi thường việc trút thù hận của mình lên người bình thường ở Ấn Độ kia, khả năng của cái sau khá lớn.


Nhưng tôi cảm thấy thính giả tới từ Ấn Độ có vẻ sẽ là một túi cát tốt cho anh trút giận.


Ra tay với bọn họ, anh không có gánh nặng tâm lý gì, thậm chí bản thân bọn họ vượt giới gây sự, anh thân là một trong những đại lão trấn thủ Tây Nam ra tay cũng có lý có tình.”


“Tại sao lại nói tôi cố tình đợi mấy người đó chết rồi mới ra tay.” Triệu Biên An hỏi.


“Vì thế này, anh có lý do để giết chết bọn họ mà không chỉ là đuổi bọn họ đi.” Trần Như đã đáp như thế: “Hon nữa, bây giờ sở dĩ anh không ra tay chẳng phải là đang đợi một khắc đó sao?”


Triệu Biên An lắc đầu: “Đây có lẽ chính là nguyên nhân cô vẫn chưa thể thăng cấp, có đôi khi nhìn nhận sự việc quả thật quá dễ dàng bị vẻ ngoài che mắt. Tôi ngồi ở đây đợi cũng không phải vì muốn đợi mấy Bồ Tát Ấn Độ đó phạm tội ngộ sát để cho tôi một lý do giết bọn họ, tôi chỉ cảm thấy vẫn chưa đến lúc để tôi ra tay, dù sao trận chém giết của các đối thủ cùng cấp đối với mấy người đó mà nói cũng là một trải nghiệm rất quý giá.”


“Tại sao?” Rõ ràng Trần Như có hơi không thể lý giải nổi.


“Tại sao à?” Lúc này, Triệu Biên An từ từ đứng dậy, anh ta cũng đã đoán ra được cục diện bắt đầu nghiêng đi: “Nguyên nhân rất đơn giản, cô chắc hẳn cũng biết tổ phụ của tôi đã hy sinh trong trận chiến tự vệ phản kích với Ấn Độ năm sáu mươi hai, sau này cha tôi cũng hy sinh ở biên cảnh phía nam Tây Tạng, tại sao bọn họ lại hy sinh?


Vì chẳng qua là có thể ngăn cản kẻ địch ở trước mặt quốc gia, đuổi địch ở ngoài biên giới mà thôi.


Nếu đổi lại là thính giả nước khác tới đây, tôi phỏng chừng cũng lười để ý, cũng chẳng muốn làm người tốt, thậm chí ngay cả hứng thú ra tay cũng ít, nhưng nếu người tới lần này là người Ấn Độ, tôi có thể trở mắt nhìn bọn họ vượt giới tới đây bắt người bên chúng ta đi hoặc là giết người trong giới này của chúng ta sao?


Tuy rằng lý do này rất ấu trĩ đối với những người ở cấp bậc này như chúng tôi, nhưng nếu đã sống thì cũng phải kiên trì chút gì đó chứ.”


Vừa dứt lời, cơ thể Triệu Biên An đã biến mất ngay tại chỗ, chỉ có Trần Như còn đứng nguyên tại chỗ với gương mặt lộ vẻ suy tư.


Chương 1372

Bình Luận (0)
Comment