Chương 1373
Màn Thăm Dò Đầu Tiên Trong Thế Giới Chuyện Xưa Bắt Đầu! 1
“Tí tách… tí tách… tí tách… tí tách…”
Những giọt máu tươi nhỏ xuống từ đầu ngón tay của Tô Bạch đã tụ lại thành một bãi đỏ thẫm ở trước mặt hắn, hắn đang hoàn thành lời hứa trước đó của mình với Tucker, hút bao nhiêu máu của anh ta thì trả về trước mặt anh ta tưng đấy.
Nhưng Tucker ở một bên cũng không có suy nghĩ cảm động bao nhiêu, vì trước mắt cách lúc hai người tiến vào thế giới chuyện xưa tiếp theo cũng chỉ còn lại thời gian mười mấy phút, nói cách khác, cho dù bây giờ Tô Bạch có xắt bản thân hắn thành mấy khối thì chỉ cần chưa tắc thở, chỉ cần vẫn chưa chết vậy qua mười mấy phút nữa, sau khi tiến vào thế giới chuyện lại có thể hồi phục thôi.
Tô Bạch làm như vậy thay vì nói là hoàn thành lời hứa của mình trước kia, còn chẳng bằng nói là một loại hành động qua loa cho xong.
Rất lâu sau, hắn gần như nửa nằm trên bậc thềm với vẻ mặt tái nhợt, Tucker thì lại từ từ nhắm mắt lại, vì thời gian tiến vào thế giới chuyện xưa đã chỉ còn lại vài phút cuối cùng.
Tô Bạch cũng chậm rãi nhắm mắt lại, đây coi như là thế giới chuyện xưa thứ hai từ sau khi hắn thăng cấp trở thành thính giả cao cấp, nhưng trên thực tế, thế giới chuyện xưa [Lồng Giam Một Ngày] lần trước vì có tính chất trừng phạt mình cộng thêm có khả năng cũng có nguyên nhân Phát Thanh ra tay với Tô Dư Hàng cho nên cũng không thể tính là một thế giới chuyện xưa hoàn chỉnh.
Không có sự tương tác cũng không có sự tham gia của các thính giả khác, đám người Phật Gia và mập mạp xuất hiện cũng chỉ là NPC được nhân bản vô tính ra, độ khó của thế giới chuyện xưa loại này hiển nhiên rất cao, nhưng mục đích của nó thật ra rất đơn giản, chính là mình mà thôi, mà một khi xuất hiện thế giới chuyện xưa có những người tham gia khác thì sự việc có khả năng sẽ phức tạp hơn nhiều.
“Tí tách… tí tách… tí tách…”
Vẫn là tiếng nước nhỏ nhưng rõ ràng nặng nề hơn lúc mình nhỏ máu xuống đất trước đó, đồng thời không khí xung quanh dường như đã hoàn toàn bị ép hết ra ngoài.
Tô Bạch chậm rãi mở mắt ra, hắn phát hiện ra mình đang bị nhốt trong một lồng giam, mà trong lồng giam này toàn là dung dịch nuôi cấy với những ống quản cắm lên cơ thể hắn.
Một loại cảm giác quen thuộc mãnh liệt bao phủ khắp cả người Tô Bạch, bình nuôi cấy đối với hắn mà nói, là một loại cảm giác đã khắc sâu vào trong xương cốt, đương nhiên, thật ra bầu bạn với nó còn có một thứ gọi là “tuyệt vọng” nữa.
Nhưng lần này rõ ràng không phải cảnh tượng trong ký ức tái hiện nữa, vì Tô Bạch nhìn thấy bên ngoài lớp kính còn có tám đồ chứa giống nhau như đúc, bên trong cũng đều có người, nhưng vì tấm kính ngăn trở tia sáng và cảm giác khiến hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người, nhưng trên thực tế ngay cả đối phương là nam hay nữ cũng không tài nào phân biệt được.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Không phải là thế giới chuyện xưa [Sơn Trang Triệu Thị] hay sao, tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Xét từ góc nhìn thứ nhất của Tô Bạch hiện tại mà nói, nơi này hoàn toàn không khớp tí nào với chỗ được gọi là sơn trang, mà càng giống một căn phòng thí nghiệm sinh hóa cơ thể con người rất cao cấp, hơn nữa nhóm chín người mình lại là con chuột bạch trong phòng thí nghiệm này.
Tô Bạch tin rằng, lúc này người có suy nghĩ này chắc chắn không chỉ có mỗi mình hắn.
Nhưng rất nhanh, trên tấm kính trước mặt mình đã xuất hiện một màn sáng, bên trên đó là câu hỏi đầu tiên:
[Họ tên: …]
Hỏi vậy là có ý gì?
Tô Bạch hơi do dự, hắn cần một chút thời gian để suy nghĩ về hoàn cảnh hiện tại.
Nhưng hình như vì Tô Bạch không kịp thời trả lời câu hỏi nên sau đó đã bắt đầu xuất hiện thời gian đếm ngược: [Sau mười giây sẽ ngầm xác nhận sử dụng tên thật: Tô Bạch.]
Trong phút chốc, trong mắt Tô Bạch hiện lên vẻ đã hiểu, đây là một trò chơi, sơn trang Triệu thị chính là bối cảnh trò chơi, mà bây giờ, chín thính giả chắc hẳn đã chuẩn bị tiến vào trò chơi này với một thân phận khác dưới sự sắp xếp của Phát Thanh.
Đương nhiên không thể dùng tên thật được rồi, bằng không sẽ tương đương với bại lộ bản thân.
“Vương Nhất.” Tô Bạch đặt cái tên này cho mình.
Trong khung họ tên xuất hiện hai chữ [Vương Nhất], chắc hẳn hệ thống tâm linh tương thông với Tô Bạch cho nên mới không xuất hiện từ sai đồng âm.
[Giới tính: …]
“Nam.”
[Bây giờ, mời tạo hình tượng của bạn ở trong đầu.]
Cái này tương đương với cho bạn một cơ hội tạo hình nhân vật khi bắt đầu một trò chơi nhập vai máy rời.
Trong đầu Tô Bạch hiện ra hình ảnh của Tô Dư Hàng, ngược lại cũng không sợ bị phát hiện vì dù sao thân phận của Tô Dư Hàng này cũng chỉ có mấy đại lão đó mới có khả năng biết một chút xíu, mà Tô Bạch tin chắc rằng trong những thính giả tham gia thế giới chuyện xưa lần này không đến mức xuất hiện sự tồn tại ở cấp bậc thính giả cấp đại lão này đâu, hơn nữa, ở một mức độ nhất định nào đó, bộ dáng của Tô Dư Hàng cũng phù hợp với một phần thẩm mỹ của Tô Bạch, bằng không cũng không thể kêu hắn nặn mình thành dáng vẻ của Trương Bát Nhất được, đúng không?
Chốc lát sau, trong màn sáng đã xuất hiện hình tượng của Tô Dư Hàng, đồng thời còn cũng phối thêm trang phục.
Bên dưới thì lại bắt đầu tự động sinh thêm nghề nghiệp, đây không phải mục Tô Bạch có thể chọn, ngược lại giống như một loại cố tình sắp xếp, đây cũng có thể là một thủ đoạn cưỡng chế được Phát Thanh sử dụng cho sự phát triển chuyện xưa tiếp theo, bằng không mọi người đều chọn mấy nghề như làm lính hoặc làm sát thủ chạy trốn này, vậy chẳng phải sẽ loạn hết hay sao?
Nghề nghiệp: Bác sĩ.
Tuổi: Ba mươi lăm.
…