Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1375 - Chương 1375 Động Cơ Giết Người! 1

Chương 1375

Động Cơ Giết Người! 1


“Detective Conan?” Đối phương nở nụ cười, gật đầu đáp: “Rất thú vị.”


“Ha ha.” Tô Bạch liếc mắt nhìn vị luật sư mặc tây trang màu đen mang theo ý tứ sâu xa, không nói thêm gì nữa mà trực tiếp đi vào bên trong.


Luật sư đi cùng Tô Bạch về phía biệt thự đó, nụ cười ý vị sâu xa trước đó của hắn khiến anh ta có hơi lấn cấn trong lòng, thẳng đến khi Tô Bạch gõ vang cánh cửa huyền quan thì vị luật sư mới tỉnh táo lại, trước đó mình với Tô Bạch đều dùng tiếng Anh nói chuyện, bắt đầu từ lúc mình lên xe là hắn đã luôn dùng tiếng Anh để giao tiếp, nhưng cuối cùng khi vị bác sĩ này nói hai chữ “Cô – nan” lại đột nhiên dùng tiếng Trung rất rõ ràng.


Tuy rằng cho dù là “Cô – nan” trong tiếng Trung hay là tên dịch tiếng Anh “Conan” thì đều là chỉ cùng một người cả, nhưng nếu đơn giản dựa theo cách phát âm “Conan” này chắc hẳn sẽ đọc thành các âm tương tự như “Cô – nan” này, nếu là một người phương Tây bình thường nghe thấy đến âm điệu “Cô – nan” này, hơn nữa chỉ vẻn vẹn là “Cô – nan” mà không thêm tiền tố “thám tử” hoặc là “Detective” (thám tử) vào đằng trước vậy rất khó lập tức nghĩ đến bộ phim này.


Luật sư cắn răng, anh ta biết rõ vị bác sĩ trước mặt mình chắc hẳn đang thăm dò xem mình thật ra có phải người phương Tây hay không, mới đầu mình còn muốn thăm dò đối phương, kết quả lại lơ đãng bị đối phương đào một cái hồ để thăm dò được thứ bên trong.


Huyền quan được mở từ bên trong, người mở cửa là một lão già xương xẩu mặc bộ đồ quản gia, rất phù hợp với hình tượng quản gia già thời hiện đại trong phim truyền hình, điều này khiến Tô Bạch hơi để ý một chút.


Dưới sự dẫn dắt của quản gia già, Tô Bạch và vị luật sư đi vào trong phòng khách, trong phòng khách có không ít người ngồi, cũng may phòng khách này đủ rộng nên cho dù đã có bảy người ngồi đó thì vẫn trông không chật chội như cũ.


Đúng vậy, có bảy người ngồi trong phòng khách vậy người quản gia già này hẳn chính là NPC.


Trong bảy người này, có ba người mang gương mặt của người phương Tây gồm hai nữ và một nam, và có bốn người mang gương mặt người phương Đông gồm ba nam một nữ, Tô Bạch không thấy gương mặt quen thuộc nào cả, hơn nữa phỏng chừng không có người nào sẽ đi dùng gương mặt quen thuộc vào lúc này cả.


Chín người lần lượt ngồi xuống, không có người nào tự giới thiệu bản thân, vì mọi người đều biết rõ trong chín người có mặt ở đây, tất cả đều dùng dung mạo giả và tên giả, chỉ có thằng dở người rảnh rỗi mới chơi cái trò giới thiệu với nhau mà thôi.


Mỗi người đều mang theo chút vẻ phòng bị nhìn người khác, Tô Bạch nhìn xung quanh, phát hiện ra không ai bày ra dáng vẻ cao ngạo và khinh thường, trong phòng khách còn đặt một cây đàn violin nhỏ và đàn dương cầm nhưng không ai sử dụng.


Nếu trong hoàn cảnh này, người nào có thể ngồi ở đó đánh một bản nhạc ưu nhã chắc chắn có thể làm nổi bật sự tài năng của bản thân, nhưng kết cục của việc làm màu như thế cũng rất thảm.


Tô Bạch tin rằng trong chín người này chắc hẳn có ít nhất ba người là thính giả cao cấp, nhưng mọi người đều đang che giấu bản thân.


“Thưa các quý cô, quý ông, bữa trưa đã chuẩn bị xong.”


Dưới lời mời của quản gia già, tất cả mọi người tới nhà ăn dùng bữa, bữa ăn kiểu Tây rất tinh tế, mùi vị cũng không tệ, sau khi ăn cơm xong, quản gia già phát cho mỗi người một chiếc chìa khóa có gắn số phòng, ý tứ chính là phòng nghỉ ngơi của mọi người.


Ngoài ra, quản gia già còn nói cây cầu treo đã đứt, đại khái phải sau một tuần mới có đội sửa chữa tới đây, vì tối nay bắt đầu xuất hiện mưa bão liên tiếp nên cho dù là máy bay hay là xe chở thiết bị cũng rất khó triển khai công tác lên núi vào thời điểm này.


Mọi người đều mang tâm sự rất nặng nề cầm chìa khóa của mình đi lên lầu hai, lầu một có nhà ăn lớn, phòng khách lớn và một phòng gym rất to, mà lầu hai thì lại toàn là phòng ngủ.


Phòng của Tô Bạch là 201, là căn phòng đầu tiên phía sau cầu thang lầu hai, vì trí ngược lại cũng không tồi, sau khi vào phòng Tô Bạch trở tay khóa cửa lại, hắn tin rằng có không ít người sẽ có hành động này.


Tô Bạch hít một hơi thật sâu, lúc này gương mặt vốn mang tâm sự nặng nề cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, hắn mở cửa sổ, bên ngoài là một dãy núi, trên đỉnh núi phía xa còn bao phủ bởi tuyết đọng, nói thật, rất đẹp, cảnh sắc nơi này có thể sánh với Cửu Trại Câu nhưng đáng tiếc với sự việc bây giờ rất khó khiến người có bao nhiêu tâm trạng để thưởng thức phong cảnh.


Hắn bước vào phòng tắm, tắm nước lạnh rồi nằm lên giường, chuyện xưa này chỉ vừa mới bắt đầu thôi, ngay cả quy tắc trò chơi mà mọi người còn chưa rõ cho nên tạm thời chắc hẳn vẫn chưa có gì nguy hiểm cả.


Nhưng cho dù là vừa rồi ngồi trong phòng khách hay là lúc ăn cơm, tất cả mọi người đều mang bộ dáng nặng nề tâm sự, Tô Bạch biết rất rõ, nếu nói người có thâm niên bình thường đều như thế thì còn hợp lý, nhưng người có thâm niên hơi ưu tú một chút và người đã ở cấp bậc thính giả cao cấp làm sao có khả năng không nắm giữ được tiết tấu trong thế giới chuyện xưa của Phát Thanh?


Sở dĩ đều có bộ dáng lo lắng tâm sự nặng nề như vậy chẳng qua là sợ bị người nhìn ra mà thôi.


Giấu dốt, đây chính là giấu dốt.


Nhưng lúc này đi ngủ quả thật có hơi lãng phí thời gian, Tô Bạch bắt đầu kiểm tra tủ quần áo và tủ đầu giường, kết quả tủ quần áo trống rỗng, tủ đầu giường cũng trống nốt, và dưới gầm giường cũng trống không như thế, ngoại trừ trên giường có chăn và gối đầu ra thì trong căn phòng này thật ra không có thứ gì để lại cả.


Chương 1375

Bình Luận (0)
Comment