Chương 1376
Động Cơ Giết Người! 2
Tô Bạch vốn còn nghĩ liệu có một thanh chủy thủ đặt ở đây tiện cho mọi người lấy hung khí đi giết người hay không.
Tucker chắc hẳn đang ở đây mới đúng, nhưng Tô Bạch cũng không nhìn ra được người nào là Tucker, tuy rằng mới đầu hai người đã đạt thành liên minh công thủ nhưng dưới tiên đề đã có một lớp mặt nạ bảo vệ, cho dù là Tô Bạch hay là Tucker thì đều tạm thời không có dự định xé lớp mặt nạ này ngụy trang ra để đi tìm một người khác.
Tô Bạch tìm kiếm một phen không có được kết quả gì chỉ đành nằm lại lên giường, hắn đang thử thay thế mình vào trong hình thức suy nghĩ của người bình thường, đầu tiên, dựa theo khẩu vị của Phát Thanh, chín người ở trong sơn trang bị cô lập, không phát sinh sự việc tàn nhẫn máu tanh hoặc hồi hộp gay cấn là điều hoàn toàn không có khả năng.
Nhưng bây giờ, thật ra quy tắc của Phát Thanh vẫn chưa hoàn toàn hiện ra, cho nên chí ít đứng ở góc độ của Tô Bạch để nhìn thì hắn không tìm được lý do cần thiết để giết người, bản chất chính là chưa đủ thôi thúc lợi ích.
Bây giờ mình là một người bình thường nên hành động thế nào đây?
Tốt nhất là tìm một thứ để phòng thân đi, tuy rằng Tô Bạch thuộc hệ thống cường hóa cơ thể nhưng bây giờ đã rơi vào thân phận của một người bình thường, năng lực đánh nhau cận chiến của hắn tương đương với một binh lính già xuất ngũ, thậm chí còn có thể không bằng, vì cách chiến đấu trước đây của hắn cho dù nghiêng theo chiến cận thân nhưng khi ấy là dựa vào thân thể đủ cường tráng của hắn, bây giờ dùng thân thể của người bình thường để chiến đấu, phương thức chiến đấu gây thương tích cho nhau đó hiển nhiên đã không còn phù hợp.
Nếu trong tay đối phương có vũ khí, mình chắc chắn sẽ vô cùng kiêng dè.
Vũ khí?
Nghĩ ngợi một chút, Tô Bạch mở cửa phòng mình ra và đi xuống tầng, trong phòng khách có một người phụ nữ phương Tây ngồi đó, một mái tóc màu lá cọ, thoạt nhìn quả thật rất xinh đẹp, thật ra trong chín người này đều là nam thanh nữ tú, Tô Dư Hàng mà Tô Bạch nặn ra cũng là một anh đẹp trai chính hiệu, nhưng thế này cũng dễ lý giải thôi, dù sao mọi người chơi trò chơi ngoại trừ số ít có khẩu vị độc đáo ra thì đại đa số người đều thích nặn nhân vật của mình đẹp một chút.
Hơn nữa nếu lúc này nặn không ra người xinh đẹp hay đẹp trai như vậy, ngược lại sẽ dẫn tới sự chú ý của người khác, ví dụ như một anh đẹp trai trong một đám người bình thường và một người đàn ông xấu xí trong một đám các anh đẹp trai đều rất bắt mắt.
Cô gái đang đọc một quyển sách, khi Tô Bạch đi xuống tầng cô ta chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, không hề có ý định nói chuyện, Tô Bạch đi vào trong nhà bếp.
Trong nhà bếp đặt đầy các loại rau dưa và hoa quả, mở tủ lạnh ra nhìn một chút, bên trong cũng có nước ngọt và sữa tươi, tóm lại không cần lo ăn lo uống.
Đợi đến khi Tô Bạch đi đến bên cạnh bàn dài lấy một con dao lên, lại phát hiện ra trong lọ đựng dao vốn chắc hẳn đặt bảy con dao bây giờ lại chỉ còn lại năm con.
Điều này cũng có nghĩa đã có hai người lấy dao làm bếp làm vũ khí tự vệ.
Tô Bạch nở nụ cười, duỗi tay lấy một con dao làm bếp khá hẹp đặt trong túi áo bên trong.
Sau đó hắn trở về phòng ngủ.
Đến hoàng hôn, quản gia già gọi mọi người xuống dùng bữa tối, sau đó mọi người lại trở về phòng của mình.
Một tối này, Tô Bạch ngủ không quá sâu, đợi đến ngày hôm sau, quản gia già lại gọi mọi người xuống ăn sáng, chín người đều có mặt cùng nhau dùng bữa sáng, sau đó là bữa trưa, tiếp đó lại là bữa tối, rồi tiếp đến là ngày hôm sau…
Thẳng đến ngày thứ tư khi ăn bữa tối, Tô Bạch vừa ăn vừa nghĩ ngợi trong lòng, thẳng đến bây giờ vẫn chưa có người chết, thế này cũng đúng, cho dù là thính giả cao cấp ở dưới trạng thái này cũng không dám hành động tùy tiện.
Nhưng nghiên cứu nguyên nhân vẫn là vì chưa có động cơ giết người!
Song đã đến ngày thứ tư rồi, Tô Bạch cũng không tin lần này Phát Thanh thật sự chỉ dự định triệu tập chín người tới ăn uống, nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Phát Thanh chắc hẳn sẽ thêm động cơ vào lúc này.
Mọi người trên bàn ăn đã không còn lạnh nhạt như lúc đầu nữa, có không ít người còn đang nói chuyện với nhau, rõ ràng, phòng bị thì vẫn phòng bị đấy, nhưng bốn ngày trôi qua cũng đã quen thuộc hơn rất nhiều, thậm chí trong phòng gym cũng có người bắt đầu tập thể dục.
Tô Bạch đặt dụng cụ ăn uống xuống và đi lên cầu thang trở về phòng, hắn ở trong căn phòng gần cầu thang đó, khi hắn mở cửa, cô gái tóc màu lá cọ vẫn luôn thích ngồi trong phòng khách đọc sách đó đột nhiên lặng lẽ nói một câu: “Phát Thanh chắc hẳn sẽ cho động cơ chứ.”
Tô Bạch liếc mắt nhìn cô gái đó, cô gái cũng liếc mắt nhìn Tô Bạch, hai nhìn nhau mà cười, sau đó hắn thấy cô ta đi vào căn phòng bên cạnh mình, tiếp đó, hắn cũng vào phòng của mình.
Quả nhiên, trên tủ đầu giường đặt một tờ giấy trắng!
Tới rồi sao?
Động cơ?
Hắn khóa trái cửa lại, đi đến bên giường cầm tờ giấy trắng đó trong tay.
“Kẻ giết người đầu tiên có thể nhận được quyền hạn có tư cách hỏi ta một chuyện.”
Hô hấp của Tô Bạch đột nhiên ngừng lại.
Đây là động cơ giết người mà Phát Thanh tặng. Tô Bạch tin rằng bây giờ trên tủ đầu giường trong toàn bộ căn phòng chắc hẳn đều đặt một tờ giấy đó.
Mà lúc này trong đầu Tô Bạch lại hiện ra hình dáng của bé con, chỉ cần giết một người, chỉ cần giết một người là được, đến khi ấy mình có thể biết tung tích của bé con từ chỗ Phát Thanh.
Hai mắt Tô Bạch bắt đầu hiện lên màu đỏ nhẹ, rất dễ nhận thấy động cơ giết người này đã đủ với hắn rồi!
Đương nhiên, điều mà hắn càng rõ ràng hơn chính là động cơ này đối với phần lớn người mà nói chắc hẳn đều hữu dụng!