Chương 1378
Nốt Nhạc Tử Vong! 2
Bây giờ mình không làm gì hết ngược lại còn đỡ, nhưng một khi mình giết người sau đó cô gái này lại đứng ra chỉ điểm mình, vậy đối với Tô Bạch mà nói chính là một trận tai bay vạ gió, vì một khi mình giết người mà Phát Thanh lại dựa theo những gì mình suy đoán, sẽ cho những người còn sống đi tìm hung thủ, vậy cô gái này không thể nghi ngờ gì sẽ trở thành mối đe dọa lớn nhất của mình.
Vì hắn hiểu tính cách của Phát Thanh, để gia tăng bầu không khí hồi hộp gay cấn, Phát Thanh sẽ cho hung thủ đủ động cơ ra tay giết người, đồng thời nó chắc hẳn cũng sẽ kích thích những người còn sống tìm được hung thủ, ví dụ, nếu cuối cùng không tìm được hung thủ hoặc hung thủ mà đại đa số người xác nhận lại không phải là hung thủ thật sự, vậy rất có khả năng ngoại trừ hung thủ ra những người khác đều sẽ gặp sự trừng phạt của Phát Thanh.
Cái này có hơi giống với ma sói, nhưng quy tắc lại hoàn toàn khác với ma sói.
Nhưng Tô Bạch cũng không về phòng của mình mà đi xuống cầu thang, trực tiếp tới phòng khách, hơn nữa còn ngồi xuống bên cạnh cô gái tóc màu lá cọ.
“Đang đọc sách gì thế?”
Nếu không tính lần trước đó cô gái chủ động mở miệng khi mình bước vào phòng, thì đây chắc hẳn được coi là lần đầu tiên hắn mở miệng trao đổi chính thức với cô gái này.
“Án mạng trên chuyến tàu tốc hành phương Đông.” Cô gái tóc màu lá cọ duỗi tay chỉ lên giá sách sau lưng sô pha: “Phía sau toàn là án mưu sát và hồ sơ tội phạm, tôi thậm chí còn nghi ngờ liệu có phải đây là thư phòng của Phát Thanh hay không?”
Cô gái đang nói đùa, nhưng ngay khi ánh mắt của Tô Bạch liếc về phía giá sách lại phát hiện ra câu nói đùa đó của cô gái hình như thật sự không hài hước tí nào, vì trong giá sách ngoại trừ án mưu sát hồi hộp ra thì chính là các loại hồ sơ vụ án, ở đây có bản tiếng Anh, tiếng Trung, thậm chí là các phiên bản tiếng khác nhau đều có cả, nguyên nhân rất đơn giản, các vụ án xảy ra ở những quốc gia khác nhau, nếu đọc hồ sơ đã phiên dịch rất có khả năng sẽ bỏ sót một vài thông tin, thậm chí vì nguyên nhân của người dịch mà dẫn đến một vài chi tiết bị làm mờ.
Tô Bạch chọn một quyển [Vụ án giết người liên hoàn ở Bạch Ngân] ra, thời gian in ấn của quyển này không rõ, thậm chí còn không thấy ghi tên của nhà xuất bản, thoạt nhìn giống như một tác phẩm do cá nhân in lậu, nhưng giấy và trang bìa lại cực kỳ tinh tế.
Hắn tùy tiện lật trang sách, phát hiện ra phần đầu có khoảng ba phần bốn đều là giới thiệu về tình tiết vụ án này, nhưng ở phần cuối cùng lại dùng giọng điệu trần thuật, thậm chí còn đưa ra kết luận cho vụ án, trong lời kết, tác giả phân tích cuối cùng hung thủ mai danh ẩn tích chọn làm một ông chủ của siêu thị nhỏ, vừa hưởng thụ khoái cảm thoát khỏi vòng lưới pháp luật vừa trải qua quãng đời còn lại trong sự thấp thỏm bất an, thậm chí ngay cả nói mê cũng trở thành một loại cấm kỵ của ông ta.
Đồng thời, mặt sau sách còn suy đoán ra thời gian hung thủ sa lưới, tác giả nói một cách rất chắc chắn rằng hung thủ đó đã phạm phải một sai lầm về thời đại, đó chính là cùng với sự phát triển của công nghệ sinh học, việc nghiên cứu và phát triển công nghệ DNA, tức là PCR còn đáng sợ hơn cả việc xác định dấu vân tay đơn thuần, đã khiến việc che giấu của hung thủ hoàn toàn trở thành một trò đùa mà không có chút bí mật nào, bởi vì khi ấy hung thủ đã tùy ý để lại rất nhiều vết máu thuộc về mình trong quá trình vật lộn, suy đoán của tác giả là chỉ cần đợi phổ biến của công nghệ DNA và thu thập cơ sở dữ liệu thông tin DNA trong nước đạt đến một quy mô nhất định thì sớm muộn gì hug thủ cũng sẽ sa lưới, vì cho dù hung thủ có thể giữ mình đến đâu cũng không có cách nào quản được người có quan hệ huyết thống với mình.
Đột nhiên Tô Bạch nghĩ đến trong thế giới chuyện xưa [Vụ Án Giết Người Liên Hoàn Ở Bạch Ngân] mà mình từng trải qua đó, sau này hung thủ kia cũng trở thành thính giả và cũng tiến vào thế giới chuyện xưa này, hơn nữa hung thủ còn cố tình bao che cho bản thân trong thế giới chuyện xưa, đồng thời cho người kia một khoản tiền để ông ta tìm một chỗ ẩn náu và mở một siêu thị nhỏ.
Trong hai chuyện này dường như có một loại liên hệ vi diệu nào đó, lại liên tưởng đến đây là thế giới chuyện xưa, vậy cũng rất dễ nhận thấy có đôi khi Phát Thanh dường như cũng thích đứng ở góc nhìn của người thứ ba để suy nghĩ về một vài vụ án hồi hộp trên thế giới này suốt trăm nghìn năm nay, đương nhiên, với góc độ của Phát Thanh mà nói, nó muốn tìm được hung thủ vậy độ khó thật sự thấp đến không thể thấp hơn, có khả năng sở dĩ nó làm như vậy chẳng qua chỉ là muốn có được một chút linh cảm và gợi ý từ trong các vụ án gay cấn đó.
Tô Bạch hít một hơi thật sâu, lại chọn một quyển khác rồi ngồi xuống sô pha.
Đêm rất yên tĩnh cũng rất áp lực, vì lúc này trong sơn trang này chắc hẳn tất cả mọi người đều mang ý định xấu, thậm chí có thể nói là mang sát khí.
Cũng vì thế mà bầu không khí thư hương tĩnh lặng trong phòng khách chỉ thuộc về Tô Bạch và cô gái tóc màu lá cọ, ngược lại bị tôn lên một cách vô cùng quỷ dị.
“Anh biết đánh dương cầm không?” Cô gái tóc màu lá cọ hỏi Tô Bạch.
Tô Bạch từ chối cho ý kiến.
“Dựa theo cách nói của người Trung Quốc các anh thì bây giờ đã cháy nhà ra mặt chuột rồi, cho nên lúc này nếu quý ông đây đánh một bản nhạc chắc hẳn sẽ không còn dẫn đến sự nghi ngờ và chú ý đặc biệt gì nữa.”
Tô Bạch nở nụ cười, đứng dậy đi đến trước cây dương cầm, tuy rằng trong túi mình giấu một sợi dây đàn nhưng chỉ cần mình chú ý một chút vậy đàn một bản nhạc cũng không có vấn đề gì lớn.
Nhưng ngay khi ngón tay của hắn vừa ấn xuống, lại đột nhiên phát hiện ra một điểm lạ thường, ngay sau đó, hắn lại liên tiếp ấn thêm vài phím nữa, vẫn không có âm thanh truyền ra.
Tô Bạch lập tức đứng dậy mở nắp đàn lên.
Một thi thể cả người từ trên xuống dưới bị dây đàn xuyên thủng đang nằm bên trong đó, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Tô Bạch lập tức quay đầu nhìn cô gái tóc màu lá cọ, lại phát hiện ra lúc này cô ta cũng mang vẻ mặt khiếp sợ đứng phía sau hắn.
Hửm?
Lẽ nào không phải cô ta làm?