Chương 1379
Ai Là Hung Thủ? 1
Người chết đã bị phát hiện như vậy, phản ứng đầu tiên của Tô Bạch là cô gái tóc màu lá cọ là hung thủ vì cô ta tiến vào phòng đọc tờ giấy nhanh như vậy, sau đó lại ra ngoài trở về phòng khách tiếp tục đọc sách, rõ ràng rất kỳ quái, hơn nữa cô ta lại còn kiến nghị mình đàn một bản nhạc, sau đó trong cây dương cầm lại giấu một thi thể.
Mà bây giờ, trong túi mình đang giấu một sợi dây đàn dương cầm, nếu cô gái này đợi những người khác xuống, sau đó gọi những người khác tới soát người mình, nếu bị mọi người phát hiện ra sợi dây đàn này vậy không thể nghi ngờ gì hiềm nghi của Tô Bạch sẽ là lớn nhất.
Nhưng điều khiến hắn cảm thấy không hợp lý là nếu tất cả chuyện này đều do cô gái tóc màu lá cọ này làm ra, vậy mục đích cô ta làm như vậy là muốn giết người sau đó kéo mình ra gánh tội, hình như quá mức miễn cưỡng.
Vì Tô Bạch sẽ không thừa nhận mình là hung thủ giết người, chắc chắn sẽ cắn chặt cô gái tóc màu lá cọ này, nếu cô gái tóc màu lá cọ này là hung thủ, đến cuối cùng chắc chắn sẽ rơi vào trận đối kháng giữa hắn và cô ta, cho dù hiềm nghi của hắn lớn nhất nhưng một khi mình biến thành đối tượng tiêu điểm, cuối cùng mọi người sẽ nhận định ai là hung thủ thật sự cũng rất khó nói trước được là ai, nếu cô ta là hung thủ, quả thật không nên đặt mình vào trong một tình huống lộ liễu như thế mới phải.
Cũng đúng lúc này, quản gia già không biết từ vị trí tối tăm nào bước ra, ông ta dường như không hề bất ngờ với thi thể này chút nào, ngược lại đi thẳng đến đầu cầu thang, hô vọng lên bên trên: “Có người chết...”
Giọng của quản gia già rất thấp cũng rất khàn, nhưng không biết tại sao lực xuyên thấu lại cực kỳ mạnh.
Tô Bạch biết rõ, thật ra quản gia già tương đương với nhân vật người chủ trì ở nơi này, có lẽ ngay khi hung thủ giết người, ông ta đã đứng bên cạnh hung thủ nhìn, không đến mức giúp đỡ nhưng quả thật là đã quan sát, nhưng ông ta sẽ không ngăn cản mà sẽ chỉ im lặng xem, dựa theo tình hình bốn ngày trước để xét thì ông ta chỉ phục trách cơm nước cho mọi người, đương nhiên, bây giờ có người chết rồi, ông ta cũng sẽ phụ trách chủ trì một việc khác chính là... tìm ra hung thủ.
Quản gia già không cầm loa nhưng lực xuyên thấu trong giọng nói cực mạnh, hơn nữa lúc này cũng không ai thật sự tim to đến mức ngủ say như chết, cho dù bạn có mạnh cỡ nào nhưng ở nơi này, bạn cũng chỉ là một người bình thường, trước đây bạn có trâu bò bao nhiêu thì bây giờ cũng không thể trâu bò nổi nữa.
Trên lầu có sáu người đi xuống, mọi người đều vây quanh bên cây dương cầm bắt đầu quan sát thi thể.
“Hung thủ chắc hẳn ở trong tám người các vị, mọi người có thể đến chỗ tôi để bỏ phiếu, chỉ ra người mà bạn cho rằng sẽ là hung thủ, người có số phiếu nhiều nhất đó sẽ bị nhận định thành “hung thủ bị chọn” nếu “hung thủ bị chọn” quả thật là hung thủ chân chính vậy người đó hẳn nên chết.
Nếu “hung thủ bị chọn” không phải hung thủ thật, vậy ngoại trừ hung thủ ra tất cả những người khác đều phải chịu hình phạt.”
“Trừng phạt thế nào?” Người mở miệng là vị luật sư mà Tô Bạch đã gặp phải khi vừa mới tiến vào thế giới chuyện xưa này.
“Bí mật, nhưng hình phạt này rất có khả năng sẽ dẫn đến chết người.” Quản gia già đã đáp như thế.
“Đây đúng là một trò chơi đủ kích thích đấy.” Tô Bạch nghĩ trong lòng, nhưng rất đáng tiếc, có người đã giành giết người trước mình mất rồi, điều này tương đương với giành mất cơ hội của mình, so với làm người tìm hung thủ thì hắn vẫn quen làm hung thủ đang ẩn nấp hơn.
Nguyên nhân rất đơn giản, lợi ích của việc tìm được hung thủ chỉ là tránh khỏi hình phạt, mà bản thân làm hung thủ nếu không bị tìm ra thì lại có phần thưởng, cái nào cao cái nào thấp vừa nhìn là biết.
Tám người lại kiểm tra thi thể và đàn dương cầm một lần nữa, không ai chuyển thi thể từ bên trong ra ngoài, mọi người đều chỉ quan sát một chút sau đó tách ra ngồi lên sô pha.
“Nếu quy tắc của trò chơi đã xuất hiện vậy tôi cảm thấy thân phận của chúng ta cũng không cần phải giữ bí mật nữa, chí ít bây giờ trong tám người chúng ta có một người là hung thủ, nhưng nếu bảy người còn lại không tìm ra một người đó thì phải chịu hình phạt cả đám, tôi cho rằng nói rõ thân phận thật sự của mình và cấp bậc thực lực ở thế giới hiện thực ra sẽ giúp chúng ta phân biệt được vài thứ.”
Người mở miệng là một người phương Đông, đầu của anh ta khá to, thoạt nhìn là một người rất cường tráng.
Người chết lần này là một người đàn ông phương Tây, lớn lên có hơi giống với Justin Bieber, dáng người cũng hơi gầy yếu, cho nên có thể đặt vào trong dương cầm với cách gập người sau khi bị giết chết, dây đàn dương cầm xuyên qua người anh ta nhưng lại không xuyên thủng cơ thể anh ta mà là quấn quanh người, nơi bị xuyên qua cũng chỉ có quần áo, chắc hẳn là ngạt thở mà chết, không có vết thương ngoài da, cho nên trước đó khi Tô Bạch đánh đàn dương cầm không hề ngửi thấy mùi máu tanh.
“Vậy làm thế nào anh biết hung thủ thật sự sẽ nói thật?” Người mở miệng là cô gái tóc màu lá cọ, cô ta liếc mắt nhìn người đàn ông đó, nói thẳng: “Nếu đã không thể xác định được hung thủ thật sự nói thật vậy chúng ta còn không bằng trực tiếp chọn cách điều tra phá án nguyên thủy nhất.
Ví dụ như tìm được nhân chứng đầu tiên, sau khi xác định được nhân chứng đầu tiên lại tiến hành liệt kê người tình nghi, kẻ bị tình nghi chính là tám người chúng ta ngồi đây, quản gia già chắc chắn không phải hung thủ, điều này mọi người hẳn biết rõ.