Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1392 - Chương 1392 Quá Tam Ba Bận! 2

Chương 1392

Quá Tam Ba Bận! 2


Bỏ đi, có giải thích bao nhiêu thì anh cũng không hiểu đâu, đợi anh sống sót vượt qua thế giới chuyện xưa này, sau này trưởng thành hơn một chút chắc hẳn sẽ có cơ hội tiếp xúc với đạo sĩ phương Đông.”


Nghe Tô Bạch nói như vậy, Muntari không khỏi thấy an tâm trong lòng hơn một chút, tuy Tô Bạch không nói chắc chắn nhưng hình như điều này cũng có nghĩa đối phương không định giết mình. Thật ra xác suất sống còn ở nhiệm vụ lần này vẫn rất cao, cuối cùng chắc hẳn có thể có ba người còn sống, vì trong tình cảnh chỉ còn ba người, nếu lại có một người chết đi và loại bỏ khả năng tự sát này, vậy cho dù có một bên là hung thủ nhưng vì đều bỏ phiếu cho nhau, cũng sẽ không xuất hiện hiệu quả bỏ phiếu gì cả.


Cũng vì vậy, dựa theo suy đoán của Muntari, quản gia già chắc hẳn sẽ kết thúc trò chơi này ngay khi chỉ còn lại ba người, thậm chí có khả năng sẽ sớm hơn một chút, bây giờ cộng thêm Triệu Nhụy đã chết thì đã có ba người chết, người sống còn lại là sáu người, người sống càng ít, phạm vi hung thủ cũng sẽ càng hẹp đi, tính cốt truyện cũng càng kém đi, cho nên Muntari cảm thấy cùng lắm chết thêm một người hoặc hai người thì trò chơi này chắc hẳn sẽ kết thúc.


Hai người tìm một lúc trong rừng cây, chưa qua bao lâu, phía bên Muntari đã hô lên: “Ở đây có, ở đây có!”


Tô Bạch đi qua, quả nhiên trông thấy có vài vết xước trên hai cây đào mà Muntari phát hiện ra.


Ở đây quả thật có người là đạo sĩ.


Tô Bạch duỗi tay sờ mấy dấu vết này một chút, phát hiện ra đã được vài ngày rồi, rất dễ nhận thấy, ngay lúc vừa mới tiến vào thế giới chuyện xưa chưa được vài ngày, tên đạo sĩ đó thật sự đã chuẩn bị rồi.


“Đi thôi, trở về.” Tô Bạch quay về biệt thự của Muntari, mà lúc này, hai nhóm người khác cũng đã kết thúc điều tra và trở về, nhưng bọn họ cũng chẳng có phát hiện gì cả.


Rất rõ ràng, dường như có vết xe đổ của Piqué nên lần này hung thủ chắc hẳn càng che giấu hơn, chí ít thì công tác giải quyết hậu quả cũng được làm rất tốt.


Sáu người lần lượt ngồi lên sô pha, trao đổi ý kiến của mình với nhau.


Lúc này Tô Bạch nhíu mày, nói: “Không có khả năng không để lại một chút dấu vết nào cả, tuyệt đối không có khả năng. Chúng ta không phải người qua đường A, người qua đường B, nói một câu khó nghe thì chúng ta đề phòng lẫn nhau và vẫn luôn vạch kế hoạch mưu sát của mình, cho nên cho dù Triệu Nhụy có phải tự sát hay không thì sáu người chúng ta cũng không có khả năng không phát hiện ra một chút gì được. Chắc chắn, chắc chắn phải có một nơi đã bị chúng ta bỏ qua!”


“Mọi người hãy nhớ lại một chút.” Lúc này, Trần Minh mở miệng nói: “Thử xem chúng ta có bỏ lỡ chi tiết nào không.”


“Nếu cô ta muốn sắp xếp thi thể, hơn nữa cần làm một vài thuật pháp và nghi thức để biến một thi thể thành cương thi, tôi cảm thấy cô ta cần một không gian rất rộng rãi.” Diana vừa nói vừa ngẩng phắt đầu nhìn lên.


“Hình như chúng ta vẫn chưa lên nóc nhà.”


Mọi người lập tức đứng dậy và đi lên tầng hai, ở vị trí tận cùng của tầng hai có một cây cầu thang và một lỗ hổng, nơi này có thể thông thẳng lên nóc nhà.


Trước đó mọi người đều đặt sự chú ý vào những nơi mà người bình thường có thể dừng lại, ví dụ như phòng ở, ví dụ như hồ bơi, nhưng thật sự không nghĩ đến một chỗ như nóc nhà này.


Tô Bạch là người đầu tiên leo lên, theo sau là đám người Muntari và Lucy, đợi mọi người đều lên nóc nhà hết, trước mặt lại bày mấy thứ như bùa giấy và kiếm gỗ đào, đồng thời còn có một sợi dây thả câu từ bên mái hiên xuống dưới.


“Là dây đàn.” Tô Bạch duỗi tay lần xuống thuận theo sợi dây đàn này, sau đó nửa người nhoài đến bên mái hiên nhìn xuống dưới, những người khác cũng cùng nhoài người ở đó nhìn xuống.


“Nơi dây đàn nối thông là phòng của Triệu Nhụy.” Lúc này Lucy hô lên: “Bên dưới chắc chắn là phòng của Triệu Nhụy, vì tôi ở ngay phòng bên cạnh cô ta, sẽ không nhầm được đâu.”


“Muntari, làm phiền anh xuống dưới xác nhận một chút.” Tô Bạch nói với Muntari.


Muntari lập tức đi xuống, chốc lát sau, anh ta mở cửa sổ phòng của Triệu Nhụy ra, giơ tay với lên trên, nắm được sợi dây đàn một cách rất thoải mái.”


“Chắc hẳn không sai rồi.” Tô Bạch đứng dậy, phủi bụi trên người: “Công dụng của dây đàn này chắc hẳn là vừa kết nối nó với xác chết của Simon, đồng thời vừa nối liền đến bên của Triệu Nhụy. Cô ta có thể thông qua sự dao động của sợi dây đàn để suy ra mức độ thi biến của thi thể. Vì thi biến là một quá trình dần dần nên Triệu Nhụy cũng không có khả năng nán lại mãi trên nóc nhà được. Cộng thêm mốc thời gian của vụ nổ kỳ lạ đó và cương thi xông vào phòng tôi, không sai, thật ra Triệu Nhụy đã tự sát, cô ta đã tạo hai phần bảo hiểm cho mình!”


“Đúng là một cô gái lợi hại.” Trần Minh cảm thán.


Diana cũng hơi thổn thức, cảm thấy cô gái tên Triệu Nhụy này không hề thu hút ánh mắt của mọi người, nhưng ai ngờ lại là một nhân vật lợi hại như thế.


“Bữa sáng đã chuẩn bị xong.” Lúc này, quản gia già xuất hiện ở lối ra nóc nhà và nói.


Đối với quản gia già xuất quỷ nhập thần, mọi người đã thấy quen rồi, ngược lại bây giờ đã xác định được Triệu Nhụy là tự sát, mọi người cũng thấy nhẹ nhõm hơn, trong lòng phỏng chừng đã nghĩ dùng xong bữa sáng có thể ngủ một giấc thật ngon hết buổi sáng này.


Đám người Lucy, Muntari, Trần Minh, Từ Cương, Diana lần lượt thuận theo cầu thang đi xuống, mọi người cũng không đợi nhau mà ai xuống trước thì đi vào nhà ăn trước.


Khi Tô Bạch chuẩn bị xuống cầu thang lại nhìn thấy quản gia già đứng bên cạnh, hắn hỏi: “Tự sát không bị phát hiện thật sự có thể tính là người chiến thắng cuối cùng sao?”


“Đây đã là lần thứ ba cậu hỏi tôi rồi.” Quản gia già nhìn Tô Bạch, trên gương mặt lộ ra nụ cười ý vị sâu xa.


Chương 1392

Bình Luận (0)
Comment