Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1393 - Chương 1393 Tô Bạch Nham Hiểm! 1

Chương 1393

Tô Bạch Nham Hiểm! 1


“Ha ha.” Tô Bạch lắc đầu, đang định xuống cầu thang nhưng quản gia già đứng bên cạnh đột nhiên lại mở miệng nói: “Nhưng hình như cậu bỏ sót một câu hỏi.”


“Ông làm thế này được tính cho thêm thông tin đi?” Tô Bạch hơi ngạc nhiên, tiếp tục nói: “Ông chính là người chủ trì trò chơi này.”


“Thế này không tính là cho thêm thông tin, tôi có thể đảm bảo với cậu một cách rất có trách nhiệm rằng cuộc đối thoại giữa tôi với cậu bây giờ sẽ không có khả năng bị nghe lén dù chỉ một chút, hơn nữa, vấn đề này tôi không tin cậu không để ý được.”


“Là Triệu Nhụy có khả năng không phải người luyện chế cương thi, đúng không?”


Nếu quản gia già đã nói như vậy, Tô Bạch cũng không vội xuống cầu thang mà ngồi xuống bên cạnh.


“Đúng vậy, cho dù cậu cố ý chỉ hướng bằng chứng về phía Triệu Nhụy, nhưng nếu cô ta không phải người luyện chế cương thi, không phải người đã khống chế cương thi có ý đồ mưu sát cậu, vậy người đó chắc chắn sẽ sinh ra nghi ngờ từ đây, thậm chí sẽ không tin cái gọi là cơ sở bảo hiểm kép này của cậu, vì anh ta mới là người khống chế cương thi, cho nên logic bảo hiểm kép mà cậu quăng ra này hiển nhiên không đủ vững vàng, tất nhiên cũng sẽ không tin Triệu Nhụy tự sát.


Đến khi đó, phỏng chừng cậu chính là hung thủ bị anh ta nhận định trong lòng, huống chi, theo quan điểm của tôi, cậu cố tình chỉ hướng bằng chứng về phía phòng ngủ của Triệu Nhụy rõ ràng là đang nói cho người luyện chế cương thi kia biết hung thủ thật sự là người khác, hơn nữa hung thủ đó còn đang sống, bằng không, không có khả năng thay đổi chứng cứ, chỉ hướng về phía Triệu Nhụy.


Cũng vì vậy, người luyện chế cương thi đó tuyệt đối không thể bầu phiếu cho nạn nhân Triệu Nhụy này vào hạn chót bỏ phiếu được, không phải sao?


Đối tượng tình nghi số một của anh ta, cậu đoán sẽ là ai nào?”


“Tôi vẫn không thể hiểu được cho lắm, ông nói với tôi mấy thứ này thật sự thích hợp sao?” Tô Bạch nhìn quản gia già với vẻ rất hứng thú.


“Người đã càng ngày càng ít rồi, hơn nữa các thính giả nghe đài phát thanh cũng sẽ không thích chuyện xưa suy luận hồi hộp đơn thuần cho lắm. Khi mọi người nghe chuyện xưa này từ đầu đến cuối luôn bị sương mù che lấp không nhìn thấy rõ, cũng sẽ cảm thấy không thú vị mà rất nhàm chán, tôi tin bản thân cậu cũng suy ra logic này rồi, cho nên bây giờ cắt ngang chuyện xưa và nói chuyện với cậu cũng không ảnh hưởng đến tính công bằng của trò chơi.”


“Phát Thanh thật sự rất thân thiết đấy.”


“Không sao?” Quản gia già đợi một lúc, thấy Tô Bạch chỉ cảm thán mỗi câu này cũng hơi bất ngờ.


“Nhưng tôi thật sự chẳng muốn phối hợp với màn trình diễn của ông, đây là trò chơi đã định trước phải công bằng, Phát Thanh cũng không có khả năng bất mãn về tôi sau đó cố tình tăng độ khó cho tôi chứ?


Nói cách khác, nếu lúc này trước mặt chúng ta là một màn hình phát sóng trực tiếp hoặc một phát thanh viên của Phát Thanh đang kể về câu chuyện xưa này trên đài phát thanh ở một nơi nào đó trên thế giới, vậy khán giả hoặc thính giả chắc hẳn đã đoán ra được Triệu Nhụy bị tôi giết chết.


Kể chuyện xưa thì phải khơi gợi hứng thú của khán giả, cho một quả táo ngọt, cho một hy vọng, nhưng vẫn phải duy trì sự hồi hộp, ông cảm thấy tôi nói có đúng không?”


Quản gia già nghe thế lại im lặng một lúc, sau đó gật đầu: “Cậu hiểu về Phát Thanh hình như còn sâu sắc hơn tôi.”


Tô Bạch giơ tay vỗ lên vai vị quản gia già: “Nói như vậy đi, thật ra hai chúng ta cũng coi như cùng ngành.”


Xuống cầu thang, hắn đi thẳng về phía nhà ăn, ngay khi hắn bước vào nhà ăn, quản gia già xuất quỷ nhập thần đã bưng bữa tối lên, quả thật, trong tình huống mọi người đều là người bình thường này, sự tồn tại của quản gia già thật sự tương đương với một BUG.


Thức ăn được bưng lên từng món một, mọi người cũng ăn rất ngon miệng, đều cảm thấy dù sao Triệu Nhụy tự sát cũng đã là điều chắc chắn không thể nghi ngờ, mình vẫn còn một ngày an bình có thể từ từ nghỉ ngơi, tâm trạng cũng không tồi.


Nhưng Tô Bạch hiểu rõ trong năm người Lucy, Muntari, Diana, Trần Minh, Từ Cương này có một đang giả bộ, vì người này chắc chắn biết rõ không phải Triệu Nhụy cho cương thi đi tấn công, cộng thêm mình đã chủ động thay đổi chứng cứ, lợi dụng dây đàn chỉ hướng về Triệu Nhụy, điều này có nghĩa người này biết Triệu Nhụy chắc chắn không tự sát!


Hơn nữa người này nhất định sẽ không giữ im lặng mãi cho đến cuối cùng, bằng không ngày mai khi bỏ phiếu, mọi người đều bầu Triệu Nhụy hết cũng tương đương với bản thân anh ta cũng sẽ bị coi thành một người thất bại, sẽ nhận sự trừng phạt của quản gia già.


Quy tắc bỏ phiếu của trò chơi này rất đơn giản, nhưng lại dưới quy tắc đơn giản này, cố hết khả năng loại trừ rất nhiều đường vòng vo không cần thiết, khiến cho trò chơi trở nên càng đơn thuần hơn. Không giống với trò chơi ma sói, ma sói có khả năng giẫm lên sói đồng bọn của mình, hoặc là bỏ phiếu cho sói đồng bọn để ngồi ở vị trí cao hơn.


Trong tiết mục bỏ phiếu, lợi ích của hung thủ và của tất cả những người khác hoàn toàn tương phản.


Đến cuối cùng, cho dù bản thân người đã luyện chế cương thi đó có chủ động đứng ra nói cho tất cả mọi người biết cương thi là do tôi luyện chế, có người đã thay đổi chứng cứ vu hại cho Triệu Nhụy, vậy cũng không kỳ lạ chút nào, so với bị trừng phạt mà nói thì những thứ khác đều không là gì cả.


“Keng keng…” Một tiếng vang giòn phát ra trên bàn ăn.


Mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía đó.


“Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ.”


Người lên tiếng không phải ai khác mà chính là Tô Bạch!


Hắn đẩy đĩa thức ăn trước mặt mình về phía trước, hai tay chống cằm, trầm ngâm bảo: “Tôi cảm thấy có hơi không đúng.”


Mọi người sững sờ, chí ít thì nhìn từ ngoài mặt là tất cả mọi người đều sững sờ.


“Không đúng, thật sự không đúng.” Tô Bạch lại lặp lại: “Mọi người có phát hiện ra không, tất cả những chuyện này đều quá trôi chảy, chúng ta thậm chí còn không tốn nhiều sức lực gì.


Chương 1393

Bình Luận (0)
Comment