Chương 1394
Tô Bạch Nham Hiểm! 2
Đương nhiên, nếu nói tôi với Muntari đi dạo một vòng trong rừng đào, mọi người đi vào phòng của Triệu Nhụy và hồ bơi tìm kiếm một phen cũng gọi là tốn công sức.
Nhưng vẫn quá đơn giản, hơn nữa có một điểm khiến tôi thật sự không tài nào hiểu được.”
Tô Bạch duỗi tay xoa mi tâm của mình.
“Chỗ nào không đúng?” Diana hỏi.
“Đúng vậy, chỗ nào không đúng? Lẽ nào Triệu Nhụy không tự sát, toàn bộ bằng chứng đều cho thấy cô ta tự sát mà.”
“Không, không phải như vậy.” Tô Bạch giống như đã nghĩ thông gì đó, trực tiếp nhìn mọi người trên bàn cơm và bảo: “Tôi với Muntari tìm thấy cây đào bị chặt trong rừng đào, chắc hẳn là lấy về làm nguyên liệu, nhưng điều này chỉ có thể chứng minh một chuyện.
Đó chính là bao gồm cả Triệu Nhụy, trong bảy người có tôi và các cô cậu có một người là đạo sĩ, anh ta từng tới rừng đào phía sau lấy nguyên liệu nhưng cũng không thể chứng minh Triệu Nhụy chính là đạo sĩ.”
“Nhưng dây đàn thông về cửa sổ phòng Triệu Nhụy.” Lucy mở miệng nói.
Tô Bạch liếc mắt nhìn cô ta, sau đó lại nhìn về phía Muntari: “Muntari, khi anh mở cửa sổ, duỗi tay nắm sợi dây đàn đó rất khó sao?”
“Rất sát cửa sổ, hơi hướng lên trên, không khó.” Muntari đáp lời, trước đó anh ta từng được Tô Bạch gọi tới phòng Triệu Nhuỵ mở cửa sổ để xác nhận.
“Như vậy nói cách khác, cho dù dáng người của cô gái Triệu Nhụy này không cao bằng anh, nhưng nếu cô ta tìm vật kê chân hoặc giẫm lên cửa sổ, kéo dây đàn này xuống cất đi hoặc là lại tìm cơ hội xử lý nó cũng là một chuyện rất dễ dàng và rất đơn giản, có đúng không?”
Sau khi Tô Bạch tung ra vấn đề này, mọi người đều im lặng, đúng vậy, quả thật rất đơn giản.
“Cho nên, tôi cảm thấy Triệu Nhụy sẽ không để lại sơ hở lớn như thế.” Trần Minh hỏi.
“Đúng, thế này quá đơn giản, quả thật quá đơn giản, đơn giản đến khó tưởng tượng, thử hỏi, nếu Triệu Nhụy tự sát, làm sao cô ta có khả năng còn để lại bằng chứng rõ ràng và dễ nhận thấy như thế!
Tôi thừa nhận cách mà Triệu Nhụy tự sát rất khiến người khó hiểu, cũng rất đột ngột, thậm chí còn là một điểm mù tư duy, hơn nữa vị trí nóc nhà này cũng là một điểm mù tư duy nữa.
Nhưng nếu là các người, các người thân là hung thủ chắc chắn sẽ cố hết sức hủy diệt sạch toàn bộ những bằng chứng bất lợi cho mình dưới tiên đề mình đủ khả năng để làm, không đến mức lười biếng đến cỡ này đi?”
Ánh mắt của Tô Bạch liếc qua những người có mặt ở đây, sau đó hỏi lại: “Sợi dây đàn đó, tôi cảm thấy rất có khả năng là hung thủ thật sự cố tình giá họa cho Triệu Nhụy, hung thủ này đã bày cục thuận theo tư duy của tôi, tôi nói Triệu Nhụy có khả năng cho mình một cái bảo hiểm kép.
Vậy…
Nếu lối suy nghĩ và cơ sở điều tra này của tôi là sai, cũng có nghĩa cuối cùng chắc chắn sẽ không điều tra ra được tên hung thủ này, vậy mời mọi người thay vào góc nhìn của hung thủ, nếu anh là hung thủ, anh sẽ chọn làm thế nào?”
“Cố tình dẫn dắt chúng ta đi sai phương hướng. Đối với hung thủ mà nói, chỉ cần chúng ta xác nhận Triệu Nhụy tự sát, đêm nay bỏ phiếu bầu cho Triệu Nhụy, như vậy hung thủ sẽ chiến thắng!" Trần Minh mở miệng.
“Đúng, là như vậy không sai, hơn nữa tôi dám khẳng định, người động tay động chân với chứng cứ nhất định là hung thủ!” Tô Bạch mím môi mình: “Các vị, hình như bây giờ chúng ta vẫn chưa thể nghỉ ngơi được rồi, chúng ta chỉ còn lại thời gian ban ngày này, trong sáu người ngồi đây có một người là hung thủ, một hung thủ vẫn còn đang sống!”
Mọi người đều hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ vẻ suy tư, Tô Bạch thì lại im hơi lặng tiếng quan sát tất cả mọi người.
“Đợi chút đã!” Đúng lúc này đột nhiên Diana lên tiếng, sau đó ánh mắt của cô ta nhìn về phía Tô Bạch.
Trong lòng Tô Bạch kinh ngạc nhưng vẻ mặt vẫn như thường.
Cô cảnh sát hình sự này sẽ không nghi ngờ mình đấy chứ?
Cũng may hình như vì Tô Bạch là người đầu tiên chủ động nói ra điểm đáng ngờ Triệu Nhụy tự sát này, cho nên về mặt tư duy logic của Diana, cô ta cũng không nhét hắn vào phạm vi hung thủ, hơn nữa khi vụ nổ xảy ra Tô Bạch đang đối đầu với cương thi, suýt chút nữa thì chết trong tay cương thi, cho nên một điểm này dường như cũng không thể thành lập logic hung thủ là hắn.
“Là Tô Bạch cậu thông qua hỏi quản gia mới biết được logic nếu hung thủ tự sát, kết quả không bị chúng ta điều tra ra cũng có thể tính là người chiến thắng này, vậy logic này rất hợp lý, tôi cảm thấy mới đầu hung thủ chắc hẳn không đến mức muốn giá họa cho Triệu Nhụy tự sát, khi Vương Nhất nói ra khả năng này, hơn nữa mọi người bắt đầu điều tra theo phương hướng này, hung thủ mới nghĩ đến việc chỉ hướng bằng chứng xác nhận Triệu Nhụy thật sự đã tự sát.
Tôi và Trần Minh đi tới bên hồ bơi điều tra, hai chúng tôi có thể xác nhận đôi bên vẫn luôn cùng nhau điều tra mà không hề tách ra, mà Vương Nhất và Muntari đi vào vườn đào đó, khi bọn họ trở lại thì chúng ta đều đã ở phòng khách đợi.
Điều này cũng có nghĩa, người có thể có cơ hội đi lên vị trí nóc nhà tạo bằng chứng trong khoảng thời gian này chỉ có Từ Cương và Lucy đang điều tra phòng ngủ ở tầng hai!”
Ánh mắt của những người khác đều nhìn về phía Từ Cương và Lucy đó, lúc này Lucy đứng bật dậy, gần như gào rát cả cổ họng: “Không đúng, có vấn đề, có vấn đề!”
Trong lòng Tô Bạch thì lại cười một tiếng.