Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1397 - Chương 1397 Vết Nhơ! 1

Chương 1397

Vết Nhơ! 1


Mỗi một người đều có đặc điểm riêng của người đó, thứ này có liên quan đến môi trường gia đình từ nhỏ và trải nghiệm sau này, ví dụ như loại đặc điểm riêng mà Muntari trước mắt đang thể hiện ra, cách nhả chữ của anh ta rất rõ ràng, logic cũng rất trôi chảy, dường như tình huống có phức tạp cỡ nào cũng trở nên rõ ràng hơn hẳn dưới sự sắp xếp của anh ta.


Đến bây giờ bản thân Tô Bạch cũng không thể không thừa nhận anh chàng thô lỗ cùng mình đi vào rừng đào tìm kiếm lúc trước này quả thật đã thành công đánh lừa mắt mình, cũng may, khi ấy mình cũng không vì thế mà đắc ý lộ ra sơ hở gì.


Nhưng câu nói cuối cùng của đối phương rõ ràng đang hướng mũi nhọn về phía mình.


Là trực giác sao?


Hay là, anh ta thật sự đã nắm được bằng chứng gì đó?


Một điểm này, Tô Bạch không thể nào biết, nhưng có một chuyện rất rõ ràng, cho dù đối phương nắm được gì, nếu mình bị đối phương bẫy như thế mà sợ hãi hoặc là lộ ra dấu vết gì, vậy Tô Bạch thật sự sống uổng phí quá rồi.


“Cho nên, anh cho rằng tôi sử dụng thời gian một ngày đó, ở lại phòng để lắp ráp thiết bị dẫn nổ sao?” Cả người Tô Bạch hơi ngả về sau, dựa lên lưng ghế, nhìn Muntari với ánh mắt “cậu rất giỏi.”


Đây là một trò chơi, tử vong ở nơi này không có nghĩa là chết thật sự, Tucker còn có thể thản nhiên và bình tĩnh chấp nhận thất bại vậy càng đừng nói là Tô Bạch, nói theo chiều hướng xấu nhất, không phải chỉ là bị quản gia già nén vào trong tường biến thành một đống thịt vụn đẫm máu thôi sao. Chỉ cần không phải chết thật sự thì Tô Bạch thật sự không để ý cho lắm, cũng vì thế mà bây giờ tâm thái của hắn thật rất tốt.


“Không phải, tôi chỉ muốn mời anh Vương Nhất nói ra chuyện mình đã làm vào hôm đó thôi, vì bây giờ tôi đã xác định được hung thủ không phải Lucy, chí ít không phải là hung thủ giết chết Triệu Nhụy, cho nên ngoại trừ Lucy ra, những người có mặt ở đây đều là đối tượng bị tình nghi. Tôi tin, mọi người cũng đều hy vọng cố hết sức nhận được thêm một vài thông tin.”


Ánh mắt của Muntari liếc qua tất cả những người ngồi đây.


Tô Bạch có thể cảm giác được ánh mắt của Diana và Trần Minh đã có ý tiếp cận người mình.


Rất dễ nhận thấy, vì có một logic có thể nói ra rất rõ ràng, thậm chí có thể dùng liên tiếp trùng hợp để hình dung, đầu tiên, khi Triệu Nhụy bị giết, Tô Bạch đang bị tấn công, sau đó là Tô Bạch sắp xếp cho Lucy và Từ Cương lên phòng ngủ tầng hai để kiểm tra.


Nhưng, ở giai đoạn hiện tại, bọn họ chỉ có thể nói Tô Bạch có thể được loại ra lúc đầu lại quay về làm đối tượng bị tình nghi mà thôi, hơn nữa, bọn họ cũng rất khó có được thông tin và kết luận hữu dụng gì từ trong một loạt sự trùng hợp này.


Vì chuyện giết chết Triệu Nhụy này quả thật là mưu kế của Tô Bạch, nhưng bản thân hắn cũng không ngờ ngay khi ván cờ của mình có hiệu lực, lại còn có người phái cương thi ra tay với mình.


Mấy sự trùng hợp liên tiếp, trong đó có sự trùng hợp mà Tô Bạch không cố tình rơi vào, thế này làm sao có thể suy luận ra được thứ gì giá trị?


“Đầu tiên, tôi hy vọng mọi người hiểu rõ một điểm, nếu tôi dự định dùng thiết bị dẫn nổ gì đó để giết Triệu Nhụy vậy tôi phải lắp ráp thiết bị dẫn nổ này, tôi cần phải gióng trống khua chiêng, ngay cả cơm cũng không xuống mà trốn trong phòng ngủ chuyên tâm nghiên cứu sao?


Làm như vậy giống như chỉ sợ người khác không biết tôi đang làm gì đó vậy.” Tô Bạch nhún vai.


“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi mà tôi vừa hỏi, anh Vương Nhất.” Muntari dường như vẫn luôn cắn chặt Tô Bạch không buông.


Có lẽ, con người trời sinh đã có loại trực giác này, Tô Bạch đoán có khả năng Muntari cảm giác được mình mới là hung thủ từ trong một đống manh mối lộn xộn này?


“Câu hỏi này, đợi lát nữa tôi có thể giải thích rõ ràng, thậm chí, tôi có thể nói cho các người một bí mật liên quan đến sơn trang này, nhưng bây giờ chúng ta đang nói đến vấn đề cái chết của Triệu Nhụy.


Muntari, mời anh trước đừng nhảy qua vấn đề này.” Tô Bạch rất tự tin đáp.


“Được.” Muntari gật đầu, nếu Tô Bạch đã nói như vậy, anh ta quả thật không có lý do gì tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tô Bạch nữa, vì anh ta cũng xác định không tìm được chứng cứ Tô Bạch là hung thủ.


“Nếu Lucy không phải hung thủ…” Trần Minh dự định tiếp tục phân tích.


“Không đúng.” Lúc này, đột nhiên Từ Cương mở miệng nói: “Nếu Lucy cố tình chơi phản logic thì sao? Ví dụ giống như những gì mà Muntari anh vừa mới suy luận ra, cô ta cố tình đồng thời ra tay với cả hai người, cố tình nâng độ khó lên, cố tình sắp xếp một vấn đề bất lợi cho mình, ngược lại dựa vào cách này để đẩy mình ra khỏi phạm vi.”


Từ Cương, anh cũng rất giỏi đó.


Tô Bạch nghe phát ngôn của Từ Cương, trong lòng thầm khen ngợi, đối với Tô Bạch của lúc này mà nói, một hung thủ thật sự như mình cuối cùng không cần bị kéo vào vũng bùn nữa, cứ để đám “người tốt” này cấu véo nhau trong logic sai lầm, vẫn luôn chìm đắm không thoát ra ngoài được mới là tốt nhất.


Hơn nữa, Tô Bạch không cho rằng Muntari có thể tìm được chứng cứ bất lợi đối với mình, tất cả mọi thứ đều đã bị hủy diệt trong vụ nổ ở nhà bếp rồi.


“Nhưng anh có từng nghĩ đến chưa…” Nói đến đây, Muntari dừng lại và nhìn Từ Cương: “Nếu cuối cùng chúng ta không tìm được hung thủ thật sự và bằng chứng chân chính, cuối cùng xác suất lớn chúng ta đều sẽ bỏ phiếu cho ai?”


Nghe vậy, Từ Cương sững sờ, đúng vậy, nếu cuối cùng không tìm được đủ bằng chứng để chỉ ra một người khác mới là hung thủ, cuối cùng có xác suất lớn mọi người chắc hẳn vẫn sẽ bầu cho Lucy vì còn nước còn tát, thử may mắn mà thôi


Chương 1397

Bình Luận (0)
Comment