Chương 1399
Thua Thì Chịu Phạt! 1
Ngay khi tất cả mọi người đều đang ở nhà ăn thảo luận không ngừng thì trong phòng khách, một mình quản gia già ngồi trên sô pha, trước mặt đặt một ấm trà, tự rót tự uống.
Ông ta là người chủ trì đồng thời cũng là người đứng xem đầu tiên.
Ngay khi Muntari lên tiếng, trên mặt quản gia già lộ ra nụ cười mỉm, trong đầu lại hiện lên một màn đó…
…
“Quản gia, có người đã chết sao?”
Khắp cả người Tô Bạch đều là vết cắn và dấu móng do cương thi tạo ra, nhưng dường như hắn không hề để ý đến thương thế trên người mình một tí nào, hắn chỉ quan tâm đến tiếng nổ vừa rồi đó có phải có nghĩa đã có người chết rồi không.
“Chết rồi.” Quản gia già chỉ về phía cửa phòng ngủ phía sau lưng Tô Bạch, ý bảo mình tới để giải quyết cương thi đó, dưới tình huống đã có một người chết, quản gia già không cho phép trong căn nhà này còn xuất hiện chuyện bất ngờ khiến người tử vong ngoài ý muốn, chí ít là trong một ngày này chính là như vậy.
“Trong đầu cậu chắc hẳn đã có thông báo.” Quản gia già duỗi tay chỉ vào đầu mình.
Ai giết chết ai, trong đầu sẽ có thông báo, chí ít thì hung thủ khẳng định mình chính là hung thủ, bằng không một khi hung thủ sắp giết người, người bị mưu sát đó lại chọn tự sát vào giây phút cuối cùng, vậy rốt cuộc tính là ai đây?
Ví dụ như một màn vừa rồi, Tô Bạch đang đấu với cương thi, nếu vừa rồi hắn cắn lưỡi tự sát, hắn hoàn toàn được tính là tự sát hay tính là bị Lucy giết?
Phát Thanh hy vọng câu chuyện phức tạp và thú vị, chứ không hy vọng câu chuyện biến thành một mớ bòng bong.
“Tôi chỉ xác nhận một chút thôi.”
Nói xong, Tô Bạch không nhận bình thuốc giải độc cương thi mà quản gia già đưa tới, mà chọn đi ngược về nơi sâu nhất của tầng hai, thuận theo cầu thang thang lên nóc nhà.
…
“Tự bê đá vào chân mình sao?” Trong lòng quản gia già nghĩ ngợi, thật ra ông ta còn có một vai diễn khác, đó chính là nhảy ra khỏi góc nhìn của khán giả và quan sát trò chơi này với thân phận của một người biết rõ mọi việc, giống như rất nhiều sân khấu mạng phát sóng trực tiếp cỡ lớn hiện nay, người xem có thể tự mình chọn chuyển đổi màn hình ở các góc quay khác nhau.
Muntari che giấu không tồi.
Quản gia già dường như rất coi trọng thanh niên tên Muntari này, ông ta có quyền lợi thể hiện cảm xúc hỉ nộ và tán thưởng của mình, nhưng có một điểm mà ông ta không thể hiểu được, vì một vài sắp xếp của Tô Bạch theo quan điểm của ông ta là có hơi vẽ rắn thêm chân.
Có cảm giác hơi giống với Piqué bị chính tay mình đập lún vào trong bức tường ở vòng trước.
Bây giờ đã có một người “hiểu rõ” đứng dậy quay cậu, cậu nên ứng phó thế nào đây?
Dần dà, ngay khi Tô Bạch nói ra một câu cuối cùng “tại sao Triệu Nhụy lại đi tìm bữa khuya ăn” này, trên mặt quản gia già lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Một kết luận này được đưa ra dường như đã quành một vòng lớn, nhưng chính vì vòng tròn này được khoanh ra cho nên mới trở thành càng thêm đáng tin.
Quản gia già trầm ngâm, bất giác nhìn tách trà trong tay, ông ta cảm thấy chắc hẳn vẫn còn chỗ xoay sở nào khác nữa, nếu Vương Nhất đã dự định đẩy Triệu Nhụy bị mình giết chết lên phương hướng suy luận cô ta tự sát ngay từ đầu, ngoại trừ thứ về mặt logic đơn thuần ra, chắc hẳn vẫn còn một thủ đoạn sau rất rõ ràng, ví dụ như bằng chứng.
Mà bằng chứng này chắc hẳn rất được chú trọng, chi ít không có khả năng giống như sợi dây đàn, hơn nữa còn là một loại bằng chứng cho dù đặt ở đâu cũng có thể nói thông được, thậm chí là nếu Triệu Nhụy thật sự tự sát cũng rất khó xóa sạch.
Trong nháy mắt, tuy quản gia già vẫn còn ngồi trên sô pha uống trà, nhưng trong mỗi một căn phòng ở tầng hai đều xuất hiện bóng hình của ông ta, ánh mắt của ông ta bắt đầu tìm kiếm trong mỗi một căn phòng.
Nhưng trong phòng hoàn toàn không có gì khác thường.
Dần dần, quản gia già đứng dậy, bây giờ ông ta đã coi mình thành một người chơi khác, trên thực tế, đây cũng là nguyên nhân mà Phát Thanh tạo ra hơn nữa sắp xếp cho ông ta ở nơi này.
Trong khắp căn nhà, toàn bộ những quản gia khác đều biến mất, quản gia già trong phòng khách cũng từ từ trở nên nhạt hơn, cuối cùng ông ta xuất hiện trong nhà bếp, mà đám người vẫn đang ở trong nhà ăn cách phòng bếp rất gần hoàn toàn không phát hiện ra.
Trong nhà bếp vì vụ nổ bình gas mà bây giờ rất hỗn loạn, cũng may trong nhà kho vẫn còn thức ăn và một bộ đồ dùng nhà bếp khác, đương nhiên, nếu vốn không có thì cũng sẽ có thôi, cũng không thể để các thính giả tham gia trò chơi lần này ở đây vừa lên kế hoạch giết người, vừa tìm hung thủ vừa chịu đói bụng được.
Ánh mắt của quản gia già tìm kiếm trong nhà bếp hỗn loạn, nhưng ông ta vẫn không tìm được thứ mà mình muốn nhìn thấy, bằng chứng, không có bằng chứng!
Nếu chỉ đơn thuần dựa vào suy luận logic để thực hiện cũng không thể được trăm phần trăm.
Không đúng, không đúng, chắc chắn còn chỗ nào đó mà mình đã bỏ lỡ.
Trong lòng quản gia già nghĩ như thế, cơ thể của ông ta lại biến mất khỏi nhà bếp và xuất hiện trên sô pha phòng khách, lại cầm cốc trà lên, lại chìm đắm vào trong suy tư.
Tư liệu về Triệu Nhụy bắt đầu không ngừng lướt qua trong đầu quản gia già, đương nhiên không phải là tư liệu về cô ta ở thế giới hiện thực, mà là những gì mà Triệu Nhụy đã nhìn thấy thông qua đôi mắt và tai của vị quản gia ở sơn trang Triệu thị này.