Chương 1400
Thua Thì Chịu Phạt! 2
.
.
- -------------------------
Đột nhiên, quản gia già dường như nghĩ đến gì đó, cơ thể lại xuất hiện ở vị trí nóc nhà, sợi dây đàn kia vẫn còn đặt nguyên ở đó, một đoạn ở trên nóc nhà, một đoạn khác thì thuận theo mái hiên rơi xuống cửa sổ phòng Triệu Nhụy.
Quản gia già ngồi xổm xuống trước sợi dây đàn, ông ta không duỗi tay chạm vào nó vì việc này không được cho phép, ông ta rất tò mò nhưng chỉ có thể có được sự thỏa mãn dưới tiên đề không phá hỏng tính công bằng của trò chơi này, ví dụ như sự xuất hiện của ông ta sẽ không có bất cứ mùi hương gì, không có dấu chân, không có bất cứ sự xáo trộn và di chuyển gì khác.
Ngay khi ánh mắt của quản gia già nhìn chằm chằm vào đoạn dây đàn đó, ông ta trông thấy một vài vết cháy trên một phần của sợi dây đàn, điều này rõ ràng nhất ở đuôi rủ xuống của sợi dây đàn.
Có thứ gì đó đã bị đốt ở bên trên.
Quản gia già bắt đầu tiếp tục quan sát, bây giờ ông ta có một loại khoái cảm tự mình chủ động giải đáp khi làm người xem, cho dù loại khoái cảm này chỉ có thể thỏa mãn bản thân ông ta.
Hóa ra là như vậy.
Quản gia già đứng dậy, cuối cùng ông ta cũng hiểu được mục đích chân chính khi Tô Bạch để lại bằng chứng này là gì rồi.
Trong đầu quản gia già hiện lên một hình ảnh thế này, Tô Bạch đặt sợi dây đàn ở một bên, phần cuối của dây đàn được buộc vào một sợi dây khác, sau đó bôi chất dẫn cháy tương tự với dầu hỏa lên sợi dây này.
Hắn đứng trong phòng mình, hoặc là từ một vị trí bí mật nào đó, cầm sợi dây đàn lên, đốt đoạn dây bên dưới rồi nhìn sợi dây từ từ cháy sạch, đồng thời ngọn lửa ở sợi dây vì bốc hỏa lên trên cũng sẽ hun đen đầu dây đàn.
Nhưng sau đó trong đầu quản gia già lại hiện lên một hình ảnh khác, đó chính là hình ảnh mà ông ta cảm thấy Tô Bạch muốn mọi người dựa vào bằng chứng này để liên tưởng.
Đó chính là khi Triệu Nhụy phát hiện ra Lucy đã từ trên nóc nhà xuống, bèn nhoài người ra ngoài cửa sổ, sau đó ném sợi dây đàn có chất lượng rất cao lên mái nhà, vì hai đầu của sợi dây đàn được buộc với một sợi dây thừng từ trước, cho nên Triệu Nhụy có thể thông qua cửa sổ bên dưới, kéo sợi dây thừng để điều chỉnh góc độ của dây đàn, cũng để một đoạn rủ xuống nhắm thẳng vào cửa sổ bên mình, sau đó vì vấn đề độ cao cho nên Triệu Nhụy đã chọn dùng lửa để đốt rụi đoạn dây thừng giống như một chất dẫn cháy đã được bôi một lớp đầu hỏa lên từ trước, nước mưa lại không thể dập tắt được ngọn lửa đốt bằng dầu hỏa.
Cô ta không cần mạo hiểm vượt qua mái nhà phòng người khác vì khi ấy bên ngoài đang đổ mưa, Lucy có thể lặng lẽ từ nóc nhà về phòng mình thay quần áo, sau đó ung dung khống chế cương thi đi tấn công Tô Bạch, nhưng Triệu Nhụy lại không kịp làm, cô ta không có khả năng sắp xếp sẵn sợi dây đàn trên nóc nhà trước, sau đó lại xuống dưới thay quần áo, chạy vội xuống nhà bếp kích nổ bình gas trong khi Lucy đang tấn công Tô Bạch.
Nếu không phải quản gia già biết trước Tô Bạch mới là hung thủ, chỉ riêng với bằng chứng này, ông ta đã không có bất cứ đường phản biện nào rồi.
“Lẽ nào cậu ta đã sớm nhìn ra thân phận của Triệu Nhụy?” Quản gia già lẩm bẩm, vì tiếp tục suy đoán theo logic này cần điều kiện tiên quyết là Triệu Nhụy biết Lucy đang làm gì cho nên mới tiến hành lợi dụng, dẫn đến cục diện rối tinh rối mù này xuất hiện, lại sử dụng bằng chứng giả sợi dây đàn mà một người tự sát như mình bày bố để những người còn sống cảm thấy hung thủ vẫn còn sống!
“Cậu ta chắc hẳn không đoán trước được Lucy phái cương thi của cô ta đến tấn công mình, nhưng cậu ta chắc hẳn đã biết sớm Lucy đang làm gì trong phòng, nhưng sau khi bị cương thi tấn công, cậu ta lại có thể chọn một cách sắp xếp như vậy trong khoảng thời gian ngắn như thế…”
Đột nhiên quản gia già hơi cảm khái, năm người còn sống khác thua dưới sự sắp xếp như vậy cũng không tính là tiếc nuối.
…
Sự việc dường như đã quành một vòng quay trở vấn đề Triệu Nhụy tự sát.
Nhưng lần này, ngay cả Muntari cũng không có cách nào phản bác được gì, mới đầu lật đổ suy luận Triệu Nhụy tự sát là vì bằng chứng sợi dây đàn quá giả, nhưng nếu dựa theo bằng chứng sợi dây đàn để suy luận, lại cộng thêm biểu hiện và sự phân công của mọi người trong lần điều tra này, đây hoàn toàn là một vòng luẩn quẩn to đùng.
Mà nếu sợi dây đàn kia là do Triệu Nhụy sắp xếp ở đó, dường như tất cả đều đã thông suốt, cô ta cố tình làm thế để tất cả mọi người sẽ không cho rằng cô ta tự sát!
“Triệu Nhụy rốt cuộc có thân phận gì, các người có manh mối gì không?” Lúc này Tô Bạch mở miệng nói: “Dám nửa đêm một mình xuống đây ăn khuya, thật sự không sợ chết à.”
“Cô ta là ma pháp sư hệ quang minh, tên thật là Palina, tôi với cô ta quen nhau ở hiện thực.” Bấy giờ Diana mở miệng nói: “Cô ta thay đổi bộ dáng, biến mình thành cô gái phương Đông.”
“Vậy phòng của Triệu Nhụy, à không, phòng của Palina với phòng của Lucy ngay cạnh nhau, hơn nữa khi hai người ăn cơm cũng ngồi ở vị trí đối diện nhau, cũng rất gần.
Các người nói xem, có phải Palina đã sớm nhìn ra được Lucy đang làm gì không?
Cô ta là ma pháp sư hệ quang minh, cho dù bây giờ đã là người bình thường nhưng chắc hẳn vẫn rất nhạy cảm đối với mấy thứ như cương thi đi?” Lúc này Trần Minh lên tiếng.
“Không, Triệu Nhụy không có thời gian chạy lên sắp xếp dây đàn ngay sau khi Lucy từ trên nóc nhà xuống, sau đó lại xuống dưới thay quần áo rồi đi vào nhà bếp có chất dẫn nổ để tự sát được. Khoảng thời gian này thật sự không đến nửa tiếng, cộng thêm thời gian phản ứng và thời gian đề phòng bất trắc của chúng ta, thật ra cũng chỉ có khoảng mười phút trống chân chính, cô ta không kịp, cũng không dám cược mười phút này!”
Lúc này, Muntari lên tiếng, sau đó anh ta dường như nghĩ đến gì đó mà nói với Từ Cương: “Đi, lên nóc nhà lấy sợi dây đàn xuống đây!”
Có vẻ như vì biểu hiện trước đó của anh ta quả thật khiến người nhìn với cặp mắt khác xưa, vậy mà Từ Cương lại thật sự nghe lời đứng dậy chạy lên trên cầu thang.
Mà Tô Bạch thì lại nhìn Muntari với vẻ mặt như thường, cuối cùng cậu vẫn rất giỏi đấy.