Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1401 - Chương 1401 Tuyên Chiến Với Phát Thanh! 1

Chương 1401

Tuyên Chiến Với Phát Thanh! 1


“Được rồi, các bạn thính giả, tiết mục [Kim Khúc Tuế Nguyệt] của chúng ta hôm nay đến đây là kết thúc, hoan nghênh mọi người tối nay đã nghe tiết mục của chúng tôi, chúng ta đang ở kênh FM 92. 9 đài phát thanh giao thông âm nhạc Nam Thông, không gặp không về.”


Gỡ tai nghe xuống, chị Lưu theo thói quen giơ tay xoa cổ tay mình, sau đó bà ta đứng dậy, đúng lúc này nhân viên thao tác bên ngoài và trợ lý đều duy trì một loại tư thế bất động, như thể lúc này thời gian đã ngừng lại.


Cửa phòng phát thanh bị đẩy ra từ bên ngoài: “Có đơn mới…” Người đàn ông trung niên tắt phần mềm đặt xe trong điện thoại của mình đi, nghiêng người dựa vào khung cửa, nhìn người phụ nữ đi ra ngoài.


“Hôm nay nóng lắm, không cần mặc áo khoác.” Người đàn ông nói.


Chị Lưu nở nụ cười, không để ý đến lời hư tình giả ý của người đàn ông mà vẫn như thường lệ khoác áo khoác ngoài của mình lên vai.


Cuộc sống yên bình là một loại áp lực, nhưng áp lực lâu rồi cũng có nghĩa bão tố sắp tới sẽ càng thêm mãnh liệt hơn.


Tô Bạch có khả năng hoàn toàn không ngờ được đôi cha mẹ hờ đó của mình vẫn luôn sống trong thành phố Nam Thông này, mà nơi này cách Thượng Hải nơi hắn sinh trưởng trước đây, đi đường xe chỉ có một tiếng.


Nhưng hình như hôm nay có hơi khác thường.


Người đàn ông đi đằng trước, người phụ nữ đi đằng sau, dọc theo đường đi, tất cả những người mà bọn họ gặp được đều đứng hình bất động ở đó, toàn bộ tòa nhà văn phòng của đài phát thanh lặng yên không một tiếng động, giống như một bức tranh được cắt ra từ giữa nhân gian, rõ ràng có hơi lạnh lùng đến đáng sợ, hơn nữa, người ở đây thật sự cũng không ít.


“Hay là tới quán nướng đó đi?” Người đàn ông hỏi.


Chị Lưu gật đầu.


Hai người đi ra khỏi cửa lớn, tiến về phía quán nướng do đôi vợ chồng Tứ Xuyên kia mở, kết quả còn chưa qua đến nơi thì đúng lúc này một chiếc xe cảnh sát đột nhiên dừng ở bên đường, một người đàn ông mặc áo ngắn tay màu đen đang ăn xiên nướng ở hàng đồ nướng vội đứng bật dậy định chạy trốn, thế nhưng bàn bên cạnh lập tức có một nam một nữ đứng lên nhanh chóng lao tới khống chế anh ta.


Người xuống khỏi xe cảnh sát đó là Sở Triệu, trong cuộc sống hiện thực, anh ta vẫn luôn “sắm vai diễn” thuộc về mình. Một năm nay, cùng với vụ án mà anh ta phá được càng ngày càng nhiều, dẫn đến việc danh tiếng của anh ta trong giới cũng càng ngày càng lớn, nhưng tính cách không màng đến ảnh hưởng một chút nào đó của anh ta cũng thật sự chọc giận một vài người bên trên.


Một vài chuyện vốn có thể áp chế một chút, một vài thứ vốn có thể nhắm một mắt mở một mắt, nhưng ở chỗ Sở Triệu lại hoàn toàn bị bỏ qua, người như vậy có thể gọi là quan viên lại rất khó thật sự ngồi lên được vị trí cao, hoặc là nói đã định trước không thể trở thành một chính trị gia.


Nhưng đối với Sở Triệu mà nói, có rất nhiều thứ thật ra anh ta đã hoàn toàn không để ý đến, vì không để ý cho nên mới cương trực thẳng thắn.


Thật ra, cho dù thân là một cảnh sát hay là làm bất cứ một ngành nghề nào, nếu có thể hoàn toàn bỏ qua cái nhìn của người khác đối với bạn, coi thường toàn bộ lợi ích để chuyên tâm làm việc mà mình muốn làm, cũng vẫn có thể xem là một loại hạnh phúc.


Mỗi lần đều sống sót từ trong nguy hiểm trùng trùng ở thế giới chuyện xưa, làm sao Sở Triệu có khả năng tiếp tục ép dạ cầu toàn ở thế giới hiện thực được nữa?


Không phải người nào cũng có thể làm như Tô Bạch, nhưng đối với thính giả mà nói, chí ít có thể hơi tùy tiện một chút ở thế giới hiện thực.


Bắt được phạm nhân bỏ trốn, Sở Triệu đứng bên đường châm điếu thuốc, đây là vượt thành phố bắt người, trước đó cũng không thông báo cho các đồng nghiệp cùng hệ thống công an ở bản địa cho nên Sở Triệu dự định đợi ở đây một lúc, một vài cuộc trao đổi và giải thích vẫn phải làm một chút, bớt cho sau này lại rách việc.


Mà ngay lúc vừa mới nhả một hơi khói thuốc ra, Sở Triệu vừa vặn quay người, nhìn thấy một nam một nữ đang đi về phía quán nướng đó.


Người bình thường nhìn thấy cảnh sát và hiện trường cảnh sát chìm bắt tội phạm bỏ trốn phỏng chừng đều sẽ theo bản năng trốn đi thật xa, đối với người bình thường mà nói thì xu lợi tránh hại chính là một loại bản năng, mà một nam một nữ này lại lững thững bước qua, sau đó ngồi xuống một cái bàn nhỏ.


Vợ chồng chủ quán đứng bên cạnh cảnh sát có hơi nơm nớp lo sợ, hai vị khách ở bàn khác trước đó đã trả tiền rồi lập tức rời đi, đồ còn chưa kịp ăn, mấy viên cảnh sát ngồi trên ghế nhựa, tên tội phạm bỏ trốn thì bị còng lại ấn xuống đất không nhúc nhích được.


Đây là một trận tranh chấp, thật ra vợ chồng chủ quán cũng không gặp thiệt hại gì, nhưng rất dễ nhận thấy, buổi buôn bán hôm nay tạm thời không thể làm tiếp được nữa, bản thân bọn họ cũng không có lòng nào mà bán tiếp.


Nhưng nhìn thấy khách cũ tới cửa, bà chủ lại có hơi ngại, nghĩ đợi lát nữa nếu cảnh sát xử lý xong chuyện ở đây mà chị Lưu vẫn chưa đi thì sẽ làm một phần óc heo cho bà ta.


Sở Triệu kẹp điếu thuốc, tiếp tục quan sát một nam một nữ này, hai người rất bình thường, tuổi tác thoạt nhìn cũng chỉ hơn ba mươi nhưng lại trông có vẻ rất điềm tĩnh, bên cạnh có không ít cảnh sát ngồi đó nhưng họ vẫn bình tĩnh và tự nhiên.


Cho dù là người trong sạch chưa từng phạm tội khi đối diện với cảnh sát mặc đồng phục như vậy cũng sẽ theo bản năng cảm thấy sợ hãi.


Đây là thứ mà bộ máy nhà nước đã cắm sâu vào đáy lòng người sau mấy chục năm tuyên truyền, một điểm này ở phương Tây cũng như thế cả.


Dần dần, Sở Triệu cũng không hút thuốc nữa, thậm chí tàn thuốc cháy đến đầu ngón tay của anh ta mà anh ta lại như không cảm giác được chút nào.


Vì từ sự tò mò mới đầu đến gương mặt quen thuộc sau đó, đến sự suy đoán cuối cùng và nỗi khiếp sợ của hiện tại...


Sở Triệu chợt nhận ra hình như mình đã phát hiện ra một chuyện rất ghê gớm.



Chương 1401

Bình Luận (0)
Comment