Chương 1402
Tuyên Chiến Với Phát Thanh! 2
Khi người của cục cảnh sát bản địa tới lại không thấy cục trưởng Sở dẫn đội đâu, cũng may cho dù là cảnh sát cấp dưới của Sở Triệu hay là cảnh sát bản địa đều hiểu rõ tính cách của anh ta nên cũng không có ai vì thế mà nổi giận gì cả, dù sao danh tiếng của người cũng như bóng của cây, ít nhất trong lòng mọi người vẫn rất khâm phục anh ta.
Chỉ là bây giờ cục trưởng Triệu rất khiến người kính phục lại vừa đi phía sau hai người đó vừa trông có vẻ hơi nơm nớp lo sợ.
Anh ta với Tô Bạch là bạn chơi từ nhỏ, vì vậy cũng đã từng gặp cha mẹ của Tô Bạch, tuy anh ta không biết thân thế chính xác của hắn, nhưng hai người vốn chắc hẳn đã chết trong vụ tai nạn giao thông xảy ra gần hai mươi năm trước lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cũng mang đến cho anh ta một loại áp lực cực kỳ khổng lồ.
Huống chi, hai người này thoạt nhìn còn rất trẻ.
Lưu Mộng Vũ và Tô Dư Hàng cũng không nói lời nào với Sở Triệu cả vì quả thật không cần thiết phải nói gì, bọn họ cố tình lộ mặt trước mặt anh ta chẳng qua là muốn mượn dùng đôi mắt và đôi tai của anh ta để truyền một vài thông tin cho Phát Thanh mà thôi.
Rất đơn giản, thậm chí là đơn giản đến hơi nhàm chán.
“Hôm nay phải bắt đầu sao…” Lưu Mộng Vũ cởi áo khoác ngoài của mình xuống, thuận tay đặt nó lên vườn hoa bên cạnh, lúc này dáng người trưởng thành và duyên dáng lộ ra không sót lại gì.
Khi con người đối mặt với chuyện quan trọng sẽ luôn theo bản năng ăn diện cho mình một chút, không phải vì hư vinh mà là vì tôn trọng, cùng lúc tôn trọng người khác thật ra cũng là đang tôn trọng mình.
“Không phải cô đã đợi rất lâu rồi sao?” Tô Dư Hàng nở nụ cười, cho dù làm tài xế vài năm nhưng cái khí chất tao nhã trên người ông ta đó lại là thứ đã thấm sâu vào trong xương cốt của ông ta, là thứ không có cách nào bị thời gian mài mòn.
“Lệ Chi chắc hẳn sắp về, xe lửa cũng sắp về trạm rồi.” Lưu Mộng Vũ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm. Đêm nay trăng sáng sao thưa nhưng bà ta lại như nhìn thấy trên bầu trời đêm dường như tồn tại một con mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Con mắt đó đã tìm kiếm mình rất lâu rồi, mình cũng đã trốn rất lâu, nhưng hôm nay mình không cần thiết phải trốn nữa.
“Chuyện bên con trai anh, anh đi xử lý, đánh trả, bắt đầu từ chỗ nó trước đi, nó là sự sắp xếp của chúng ta, cũng là ngòi nổ mà chúng ta vẫn luôn chôn giấu, ván cờ của chúng ta kết thúc ở chỗ nó, và khi có tác dụng cũng nên bắt đầu từ chỗ nó.” Lưu Mộng Vũ mở miệng nói với Tô Dư Hàng.
“Tại sao không phải là cô đi.” Tô Dư Hàng hỏi.
“Nó cũng không theo họ tôi.” Lưu Mộng Vũ mỉm cười: “Cho dù thế nào thì chí ít nó cũng theo họ Tô của anh nhiều năm như thế, ngòi nổ cuối cùng cũng hẳn nên do một người làm cha như anh đi làm chứ.”
Sở Triệu ở bên cạnh nghe mà kinh hồn bạt vía, giờ này khắc này anh ta cũng không còn là viên cảnh sát hình sự đó nữa mà là một phần tử của giới thính giả. Ở trước mặt hai sự tồn tại gần như đã ở cấp bậc lịch sử như Lưu Mộng Vũ và Tô Dư Hàng này, anh ta thật sự áp lực đến mức không nói được thành lời.
“Đã cân nhắc đến thất bại chưa?” Tô Dư Hàng có vẻ như đã chấp nhận sự sắp xếp này của Lưu Mộng Vũ.
“Chúng ta không có sự lựa chọn thất bại này.” Lưu Mộng Vũ duỗi tay đặt lên bả vai của Sở Triệu, vỗ nhẹ một cái.
Điều này khiến trong lòng Sở triệu lại dâng lên một cảm giác như có một con voi to đang chào hỏi một con kiến như mình vậy.
“Cậu đi đi, không cần cậu nữa, nó đã biết rồi.”
Sở Triệu như được đại xá, lập tức rời đi, khi chạy thậm chí còn vấp ngã xuống đất một lần, nhưng cho dù các thính giả khác biết chuyện này cũng sẽ không chê cười anh ta, vì đổi lại là người khác ở vị trí này gặp phải một nam một nữ này, cho dù là vị đại lão Lương Sâm đó đích thân tới hình như cũng không có sự khác biệt về mặt bản chất.
“Trời của chúng ta đã tối quá lâu rồi.” Tô Dư Hàng chậm rãi đứng dậy, phát ra một tiếng thở dài: “Chúng ta cũng đã kiên nhẫn quá lâu, nếu mày đã nhận trái ngọt mà bọn tao sắp xếp cho mày, vậy mày cũng phải sẵn sàng chấp nhận hậu quả của độc tính phát ra.”
Lưu Mộng Vũ thì lại ngồi xuống cái ghế dài bên cạnh, trăng sáng sao thưa, gió mát thổi tới, xua tan đi cái oi ả của mùa hè nóng nực, mà bà ta thì lại giống như một người vợ ôn hòa ngồi bên cạnh người chồng đang ngẫu hứng ngâm nga, nhìn màn biểu diễn của chồng mình.
Một ngọn lửa màu lam bùng lên từ lòng bàn tay của Tô Dư Hàng, giống như một kèn lệnh trước trận đại chiến lớn, cũng chính là lời tuyên bố quyết chiến.
Người biết về sự tồn tại của một nam một nữ này, thậm chí bao gồm cả bản thân Tô Bạch cũng không ngờ được một nam một nữ này lại chọn ngày hôm nay, vào đúng lúc này, chủ động đi đến trước mặt Phát Thanh và tuyên chiến với Phát Thanh. Đương nhiên, tất cả những chuyện này chỉ là vì bây giờ Tô Bạch đã tiến vào thế giới chuyện xưa này, mà đối với bọn họ thì đây chính là một thời cơ rất tốt.
Cái rương đồng xanh, hai đứa con trai, bức ảnh ố vàng, ván cờ được chôn giấu hai mươi năm, hai năm năm ẩn náu, lúc này cuối cùng cũng lộ ra vẻ dữ tợn vốn thuộc về nó.
Không có ồn ào náo động, cũng không có gào thét liên miên, chỉ có một người đàn ông đang cầm một ngọn lửa trong công viên, chỉ có một người phụ nữ ngồi trên ghế dài bên cạnh bình tĩnh quan sát, thậm chí, ngay cả các thính giả cấp đại lão ở khu vực gần đó đều không phát hiện ra bất cứ điểm gì khác thường...
Mà lúc này, tại một khu vực cách không gian vô tận, một đoàn tàu đang lái vào trong hoang vu, một cô gái ngồi bên cửa sổ chậm rãi mở mắt ra.
“Đã… bắt đầu rồi sao?”