Chương 175
Cảnh Giới Tích Cốc
Tô Bạch nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng, trên mặt hắn còn có vết máu tươi rơi vào trên môi, Tô Bạch không chút để ý, thậm chí còn cố ý liếm nó.
Đồng thời, Tô Bạch còn cho tay vào trong ngực mình.
Trong nháy mắt khi Tô Bạch làm ra động tác này, cung tên của Pease kéo căng lên, Mick giơ lên, ra hiệu cho Pease không được vọng động.
Pease khẽ gật đầu, hít sâu một hơi, tập trung quan sát.
Tô Bạch lấy ra một nửa lá gan của Shawn, nói thật, Tô Bạch không có đam mê quá mức biến thái, đối với máu tươi chỉ là do lúc bị thương, liên quan đến nguyên nhân khôi phục thương thế của huyết thống, hắn có khao khát với nó, bình thường hắn sẽ không đi hút máu làm niềm vui, trên thực tế khi lúc thân thể hắn ở trạng thái khỏe mạnh, Tô Bạch còn có một chút phản cảm với việc hút máu.
Cho nên, bỏ qua một bên, không nhắc đến chuyện này, làm một Vampire, đồng thời là một cương thi, Tô Bạch đã tự hạn chế một số hành động theo tập tính, thế nhưng hiện tại không giống thế.
Trong tay hắn cầm lá gan của Shawn, Tô Bạch mỉm cười đưa tay sờ lên lá gan, sau đó đưa lưỡi ra liếm một chút.
Trong xe ngựa, xuyên thấu qua một chút khe hở của rèm cửa, mập mạp nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta che miệng, trong cổ họng phát ra một tiếng nôn khan rất nhỏ.
- Ọe… Không được rồi hòa thượng, tôi sắp không chịu nổi, con mẹ nó thật buồn nôn, bảo bảo thật sự không chịu nổi.
Sắc mặt hòa thượng vẫn giống như thường, Gia Thố mỉm cười.
Trong nháy mắt, mập mạp khôi phục lại bình thường, sau đó lại lén lút quan sát, anh ta phát hiện ra Tô Bạch thế mà đã há miệng cắn một miếng gan đầy máu vào trong miệng, vẻ mặt hưởng thụ nhai lấy.
Lần này, mập mạp không có nôn, chỉ là yên lặng đưa tay sờ lên trán mình, có chút thương cảm nói:
- Các người nói xem, nếu như cậu ta bỏ trốn một mình, cậu ta có thể trốn được không?
- Ừm, tôi cảm thấy độ khó là rất lớn, bởi vì đứa nhỏ kia còn ở trên xe ngựa chúng ta, cậu ta cũng không phải là Thường Sơn Triệu Tử Long có thể mang theo A Đấu, một đường chém giết đi ra.
(Thường Sơn Triệu Tử Long: Triệu Vân, tử là Tử Long, người Thường Sơn, sống ở thời Lưu Bị. A Đấu là con trai Lưu Bị.)
Hòa thượng không để ý đến mập mạp lảm nhảm một mình, hòa thượng chỉ tiếp tục quan sát tình huống bên ngoài, lúc cần anh ta lên tiếng, anh ta sẽ lên tiếng. Lúc này, ở trước mặt ba thính giả phương Tây, Tô Bạch đã ăn hết một nửa lá gan, cuối cùng hòa thượng cũng lên tiếng:
- Còn có chuyện cần làm, không có thời gian cùng cậu ở đây chơi đùa, nếu cậu còn tiếp tục như thế, chúng tôi sẽ rời đi trước, để xem một mình cậu đấu với ba người bọn họ, đến sau cùng là ai ăn thịt ai.
Tô Bạch nghe thấy thế liền nhe răng ra với xe ngựa phía sau mình, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm bất mãn, hiển nhiên đối với chuyện người trong xe áp đặt suy nghĩ lên người mình, hắn rất không hài lòng.
Sau đó, Tô Bạch quay đầu nhìn ba người thính giả phương Tây, lè lưỡi liếm môi, lộ ra vẻ mặt tham lam, thèm nhỏ dãi.
Loại ánh mắt này, vẻ mặt này khiến cho tay Pease có chút run rẩy, thiếu chút nữa không khống chế được bắn tên ra, may mà đến sau cùng, anh ta vẫn khống chế được.
- A!
Tô Bạch rất tức giận, hai tay xé nát mảnh gan thừa còn lại, sau đó chủ động đi về phía trước mấy bước, ném vào trên mặt Mick.
“Bịch bịch bịch!”
Những tiếng vang giòn tan truyền ra.
Trên mặt Mick đầy máu, nhưng anh ta không có nhúc nhích, chỉ là hô hấp nặng nề hơn nhiều.
- Cậu không đi thì thôi, thứ đồ không nghe lời.
Hòa thượng phát ra tối hậu thư, sau đó đứa nhỏ ngồi ở chỗ đánh xe, bên trong miệng phát ra những tiếng “y y nha nha”, con ngựa rất nghe lời xoay người, đánh xe rời đi.
Tô Bạch oán hận quay đầu nhìn thoáng qua xe ngựa, cuối cùng hậm hực theo sát xe ngựa rời đi.
Ba thính giả phương Tây đứng nguyên tại chỗ, mãi cho đến khi xe ngựa dần dần trở nên mơ hồ trong tầm mắt của họ, Pease mới bỏ cung tên ra, nói với Mick:
- Mick, trước đó anh phân tích rất đúng, những thính giả phương Đông yếu ớt đã bị chúng ta giết chết, những người còn lại đều là gia hỏa không dễ chọc.
……….
Đi vào trong huyện thành, bọn họ tìm một khách điếm để nghỉ lại, mặc dù nói bọn họ thuê bốn phòng, chẳng qua bốn người đàn ông vẫn ở chung một phòng, dù sao hiện tại hòa thượng, Gia Thố và mập mạp đều xem như là nửa tàn phế, chỉ có Tô Bạch là khá hơn, nếu Tô Bạch không nhìn bọn họ, ngộ nhỡ ba người xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, như thế quá thua lỗ, hắn vất vả mới cứu được bọn họ về, về phần vì cái gì, cũng chính là bước tiếp theo của nội dung cốt truyện, đồng thời để bọn họ nợ hắn một ân tình.
Trong thế giới chuyện xưa, có thể tính kế tính tới tính lui, không quan trọng, nhưng vẫn có một số khoản nên tính toán rõ ràng, ví dụ như nhân tình lần này, rất chân thật, không phải là tính kế, tồn tại một cách độc lập.
Ai cũng không muốn nợ phần ân tình này, trừ khi đem ba người còn lại đều giết chết hoặc diệt khẩu, nếu không sẽ trở thành chuột chạy qua đường trong vòng tròn nhỏ này, dĩ nhiên thật ra Tô Bạch không có nghĩ nhiều như thế, hắn đưa bọn họ đi cùng, chỉ là bởi vì để bọn họ nằm ở nơi đó liều mạng, có chút thật đáng tiếc, chẳng bằng kéo trở về, sau đó lại tính nợ, người ta chịu trả nợ, coi như hắn kiếm lời, người ta không trả, chuyện này cũng không có tổn thất gì, dù sao hắn chỉ tiện tay mà thôi.
Đêm đó, Gia Thố có thương thế nặng nhất nằm trên giường nghỉ ngơi, hòa thượng dựa vào vách tường, khoanh chân ngồi tĩnh tọa, hai người Tô Bạch và mập mạp trải chăn nằm dưới đất.
Chờ đến sáng hôm sau, mọi người mới tỉnh lại, dĩ nhiên ở nơi này cho dù có ngủ cũng là mở một mắt, nhắm một mắt, ngược lại sẽ không ngủ lăn quay như chết.
Thương thế của mập mạp chủ yếu ở ngực và tổn thương do thanh đao kia đến linh hồn anh ta, cho nên anh ta còn duy trì được năng lực hành động. Buổi sáng tên gia hỏa này liền trực tiếp vịn bậc thang đi xuống, sau đó chào hỏi tiểu nhị, cùng mình ra ngoài mua đồ ăn, anh ta còn cố ý nhờ tiểu nhị mang giúp đồ ăn lên phòng.
Đồ ăn không nhiều, không tính là phong phú: Sữa đậu nành, bánh quẩy và bánh bao, dù sao lúc này mập mạp chỉ cần no bụng, không cần thứ khác, sau khi Gia Thố và hòa thượng rửa mặt liền ngồi ăn sáng, chỉ là bọn họ ăn tương đối chậm.
Mập mạp nuốt một chiếc bánh bao, trên miệng đều là dầu mỡ, có chút hiếu kỳ hỏi.
- Các người làm gì thế? Không đói ư? Tôi ăn sắp no rồi, làm sao các người lại ăn ít như thế, người xuất gia, không nói đến chuyện lục căn thanh tịnh, ngay cả cảnh giới tích cốc cũng luyện ra được à?
Gia Thố và hòa thượng cười không nói, tiếp tục chậm rãi ăn.
Chờ đến khi hòa thượng hoàn toàn ăn no, nằm uỵch xuống giường, dáng vẻ thỏa mãn, lúc này người vẫn luôn không xuất hiện trong lúc ăn sáng là Tô Bạch trở về, trong tay hắn còn có hai chiếc hộp đựng thức ăn, mở hộp ra, bên trong là bánh ngọt nổi tiếng của một quán gần đây, làm rất tinh xảo, những thứ mập mạp mua về, rõ ràng không cùng đẳng cấp. Sau khi mập mạp đi ra ngoài, Tô Bạch cũng đi ra ngoài, còn chào hỏi qua Gia Thố và hòa thượng, cho nên Gia Thố và hòa thượng đều cố ý giữ bụng chờ lấy, hơn nữa hai người còn không nói cho mập mạp.