Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 176 - Chương 176 Kinh Dị

Chương 176

Kinh Dị


“Mẹ nó, không cần chơi thế chứ, ra ngoài mua đồ ăn sáng cũng không nói cho tôi một tiếng, tôi ăn no rồi.”


Mập mạp nằm trên giường, có chút khóc không ra nước mắt, thật ra trước khi về, anh ta còn ở bên ngoài ăn hai bát mỳ Dương Xuân.


- Ở thời kỳ cổ đại cũng chỉ có thể hưởng thụ ăn uống, còn lại cũng không có gì, dù sao số bạc trước đó chúng ta lấy được cũng đủ để tiêu, hơn nữa số tiền này cũng không mang ra được thế giới chuyện xưa, sao phải giữ tiết kiệm làm gì.


Tô Bạch đưa một miếng bánh đến tay tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa cắn một miếng, bánh rất ngon, tiểu gia hỏa cười híp mắt.


Mập mạp quên mất vấn đề này, khi người ta ăn no, đồ ăn ngon sẽ không còn có lực hấp dẫn nữa, mập mạp xua tay nói.


- Chúng ta dự định ở đây vài ngày, hay hôm này liền rời đi?


Tô Bạch uống một ngụm trà rồi nói:


- Có thể lừa được nhất thời, không lừa được cả đời, ăn xong những thứ này, chúng ta chuẩn bị thêm một số nhu yếu phẩm và dược liệu, buổi trưa chúng ta liền xuất phát, cho dù không vội đi đến yêu động, trước mắt chúng ta đi ra ngoài huyện thành, tùy tiện tìm một nơi hoang vu không người chờ ở đó, có lẽ khoảng 4 – 5 ngày sau, ba người các ngươi cũng có thể khôi phục lại 3 – 4 phần sức lực, ít nhất cũng sẽ không giống như lúc đối mặt với mấy thính giả phương Tây kia, một chút năng lực cũng không có.


Hòa thượng khẽ gật đầu:


- Vẫn nên cẩn thận một chút, Tô Bạch nói đúng, người ta không ngốc, bị chúng ta hù dọa một lần, nhất định ngay lập tức sẽ đến thăm dò lần hai, chúng ta sớm rời khỏi nơi đông đúc như huyện thành, đi tới một nơi hoang dã, bố trí mấy trận pháp che giấu khí tức, cho dù bọn họ có phương pháp truy tung đặc biệt nào, muốn tìm được chúng ta cũng là chuyện rất khó.


- Được rồi, vậy tôi ngủ một lúc, sau đó lại lên đường.


Mập mạp bắt chéo hai chân bắt đầu ngủ, anh ta cần phải để linh hồn mình được tĩnh dưỡng, nếu như linh hồn bị tổn hại, anh ta cũng không thể vận dụng được đạo pháp, đối với anh ta mà nói, như thế không khác gì một phế nhân.


Bên Gia Thố thì phiền toái hơn một chút, cho dù anh ta bắt đầu khống chế máu thịt của mình, không ngừng chịu đựng đau nhức để thúc giục xương cốt sinh trưởng và khép lại, chẳng qua anh ta không giống như Tô Bạch có được huyết thống Vampire, tốc độ nhất định rất chậm, hơn nữa có thể khôi phục được bao nhiêu, điều này rất khó nói.


Vấn đề của hòa thượng phức tạp hơn, thân thể và linh hồn của anh ta đều bị thương, thế nhưng nhìn dáng vẻ của hòa thượng, trong ba người, khí sắc của anh ta là tốt nhất, hòa thượng có thể khôi phục được bao nhiêu, quả đúng là không dễ đoán.


Sau khi ba người ăn uống no đủ, bọn họ liền chuẩn bị lên đường.


Phần lớn đồ đạc đều do Tô Bạch cầm, tiểu gia hỏa được Tô Bạch dùng vải bọc lại, quấn ở trước ngực.


Mập mạp mở cửa, đi ra ngoài trước, Gia Thố và hòa thượng đi theo sau, Tô Bạch là người đi cuối cùng.


- Gia, các vị muốn đi rồi ư?


Dưới lầu, tiểu nhị chào hỏi với mập mạp, hiển nhiên là thân quen với mập mạp từ buổi sáng.


Tô Bạch bỗng nhiên giơ tay lên.


- Đợi một chút nữa.


Mập mạp sửng sốt, anh ta trở nên nghiêm túc, không nói gì nữa, không chỉ thu chân lại, còn chủ động lùi về mấy bước.


Gia Thố chống quải trượng cũng xoay người nhìn về phía Tô Bạch.


Hòa thượng nhìn thoáng qua phía dưới, lại nhìn xung quanh, hơi nghi hoặc hỏi:


- Cậu phát hiện ra chuyện gì?


- Chúng ta về phòng trước, giả bộ như không có gì phát sinh, mập mạp, anh gọi tiểu nhị pha trà.


Sau khi nói xong, Tô Bạch liền mang túi lớn túi nhỏ một lần nữa quay lại gian phòng, hòa thượng và Gia Thố cũng bất động thanh sắc đi theo sát, mập mạp đứng ở đầu bậc thang, cố ý cao giọng gọi tiểu nhị pha trà, để che giấu chuyện mất tự nhiên đi ra ngoài lại đi vào của bọn họ.


Bốn người đều quay về phòng, mập mạp đóng cửa lại.


Sau đó ánh mắt của hòa thượng, Gia Thố và mập mạp đều nhìn vào trên người Tô Bạch, Tô Bạch để tiểu gia hỏa lên giường, sau đó nghiêm túc nói:


- Vừa rồi ở dưới lầu, có một bàn thực khách đang dùng cơm, tôi nhìn thấy rất quen mắt.


- Rất quen mắt?


Mập mạp lẩm bẩm:


- Cậu gặp qua nơi nào ư?


Tô Bạch khẽ gật đầu:


- Thật đúng là đã gặp qua.


- Có gì đặc biệt không?


Mập mạp không ngốc, Tô Bạch gọi mọi người lui về, nhất định là có nguyên nhân đặc biệt, không phải là biểu hiện thần hồn nát thần tính, nếu không phải vậy, thật đúng là quá coi thường tâm lý tố chất của những người ở đây, hơn nữa ngày hôm qua Tô Bạch còn “biểu diễn” qua năng lực ăn gan người sống, tố chất tâm lý này đã chạy càng lúc càng xa trên con đường bệnh tâm thần.


- Bàn người này, tôi nhớ được, hôm qua bọn họ mặc trang phục khất cái nấu gà ăn mày bên ngoài huyện thành, hôm nay bọn họ ăn mặc trang phục quý giá ngồi dưới lầu ăn cơm, tôi không cho rằng hôm qua bọn họ chơi cosplay.


Nghe đến đây, tất cả mọi người ở đây đều trầm mặc, hôm qua Tô Bạch đến rất gần đám khất cái, cho nên những người khác không thấy rõ ràng, hơn nữa sau đó lại đụng phải thính giả phương Tây, tất cả mọi người đều đem lực chú ý tập trung lên đám người phương Tây.


Dĩ nhiên, quan trọng nhất chính là, nếu như hôm qua bọn họ làm đám khất cái nấu gà ăn mày, bây giờ bỗng nhiên biến thành quý nhân ăn cơm trong khách điếm, trong chuyện này ẩn chứa quá sâu, thậm chí có chút… Khiến cho người ta hoảng sợ.


- Chẳng lẽ đây chính là sóng trước chưa đi, sóng sau lại đến, mấy thính giả phương Tây kia không phải là món chính mà Phát Thanh Khủng Bố chuẩn bị cho chúng ta? Món chính thật sự, thật ra trước đó chúng ta không có phát hiện ra?


Mập mạp cầm chén trà lắc lư, sau đó mím môi nói:


- Nếu thật sự như thế, thế giới chuyện xưa này thật đúng là vô cùng đặc sắc, nhưng có một chút rất không thích hợp, nếu như bọn họ hoàn toàn nắm giữ hành tung của chúng ta, dựa theo suy đoán, hôm qua, trận giao phong giữa chúng ta và thính giả phương Tây kia, có thể là một loại thăm dò của bọn họ hay không.


- Chẳng qua muốn ăn gà ăn mày là do nhất thời tôi muốn ăn, làm sao bọn họ lại biết rõ sẽ xe ngựa của chúng ta đi qua ngay lúc đó, tôi bỗng nhiên thèm ăn gà ăn mày, sau đó để Tô Bạch đi mua giúp tôi?


Lúc này, Gia Thố lên tiếng.


- Có lẽ bọn họ chỉ là một đám người đặc biệt, thế nhưng hôm qua hẳn là trùng hợp đụng vào một cuộc ác chiến có quy mô nhỏ giữa chúng ta và đám người thính giả phương Tây.


Ngón tay hòa thượng gõ lên mặt bàn, trước đó anh ta vẫn luôn không nói chuyện, bây giờ hòa thượng mới chậm rãi nói.


- Nói không thông, nói không thông.


Bởi vì chuyện ngày hôm qua tồn tại quá nhiều nhân tố trùng hợp, hiện tại Tô Bạch đã phát hiện ra đối phương, nhưng thực ra bọn họ đã sớm bị đám người này nhìn chằm chằm, mang theo nhân tố chủ quan, có thể kết hợp nhân tố chủ quan và khách quan với nhau, dẫn đến lần trùng hợp ác chiến kia, có chút khó mà tin nổi, thậm chí có chút không dám tưởng tượng nổi.


“Cốc cốc cốc.”


Tiếng gõ cửa truyền đến.


- Khách quan, trà các vị cần đã được mang đến.


- Vào đi.


Mập mạp nói.


Tiểu nhị đi vào, bưng trà đến, sau đó rời đi, còn đóng cửa lại.


Lúc này Tô Bạch cầm lấy nước trà, đem tất cả đổ xuống bàn.


Mập mạp nheo mắt lại:


- Hạ độc ư?


Chương 176

Bình Luận (0)
Comment