Chương 177
Cướp Đường Phố
Tô Bạch thành thật lắc đầu:
- Tôi không biết, nhưng người tiểu nhị mà lúc chúng ta ra ngoài còn cùng anh chào hỏi, hiện tại đã bị bọn họ đánh tráo, vừa rồi một người thực khách mặc quần áo tơ lụa, lại đổi sang thành tiểu nhị, đến bưng trà cho chúng ta.
Hòa thượng nhìn thoáng qua Tô Bạch:
- Cậu không có nhìn lầm chứ?
- Không lầm được, lúc đầu, khi tôi trở về, tiểu nhị kia đã bắt chuyện với tôi, anh ta nói một người bạn mập mạp của tôi đã sớm mua đồ ăn về, hơn nữa còn rất khách khí mời anh ta ăn một bát mỳ ở bên ngoài, hôm nay tiểu nhị kia ra ngoài với anh, có phải làm đổ nước lên người không?
Mập mạp khẽ gật đầu:
- Đúng thế, lúc anh ta ăn mỳ có làm đổ nước mỳ lên người mình.
- Vừa rồi tiểu nhị đưa nước trà vào, người thay đổi, thế nhưng quần áo không đổi.
Tô Bạch rất chắc chắn nói:
- Chính là ngay khi chúng ta ra ngoài lại quay về chỗ này, một thực khách ngồi ăn trên bàn kia đã thay quần áo của tiểu nhị, đi bưng trà cho chúng ta.
Lúc này, trong phòng nhất thời rơi vào ngắn ngủi trầm mặc, thậm chí còn có chút hơi ngột ngạt, lại áp lực này không giống với lúc đối mặt với đám thính giả phương Tây, bởi vì thương thế trên người mà mang tới quẫn bách, thính giả phương Tây chỉ là một phiền toái, chưa nói tới mang bao nhiêu áp lực, còn những người thần bí mà Tô Bạch nói đến, bởi vì thần bí, bởi vì không biết, bởi vì từng bước một xâm nhập…. Cho nên thật sự mang đến cảm giác áp bách rất vững chắc.
Giống như mây đen kéo đến trên mặt biển đen ngòm.
- Có phải một đợt sóng NPC mới lại đến không?
Mập mạp bắt đầu phân tích:
- Có một trò chơi, không biết các người đã từng chơi qua chưa, hòa thượng và Gia Thố có lẽ chưa chơi qua, A Bạch, cậu hẳn là đã chơi qua. Trò chơi đó có tên gọi “Grand Theft Auto”
(Grand Theft Auto là series game hành động nhập vai cướp đường phố nổi tiếng của hãng Rockstar phát hành.)
- Trò chơi này lấy bối cảnh ở một số thành phố, mọi người có thể khống chế người chơi đi làm nhiệm vụ, dĩ nhiên cũng có thể đi giết người phóng hỏa, đua xe gì đó. Trò chơi này đã ra mấy phiên bản, nhưng thực tế vẫn còn thô ráp, ví dụ như bối cảnh bên trong thành phố, người đi đường và xe hơi chỉ có mấy loại như vậy, nhân vật chính đi đến chỗ nào đều có thể nhìn thấy người đi đường và xe ô tô có bộ dạng giống nhau, không ngừng di chuyển khắp góc ngách.
Ở mấy phiên bản sau, trò chơi được nghiên cứu ra nhiều tính năng hơn, biểu cảm vẻ mặt của NPC đã được cải thiện hơn nhiều, nhưng vẫn tồn tại vấn đề cũ, dù sao muốn đem tất cả xe ô tô và người đi đường trong thành phố đều được thiết kế thành dáng vẻ không giống nhau, đây là một công trình rất lớn và không có tính thực tế.
Tô Bạch cười nói:
- Mập mạp, ý của anh là, Phát Thanh Khủng Bố xảy ra vấn đề, nó đem những NPC này ra lăn lộn? Có nghĩa là hôm qua đám người làm gà ăn mày là một nhóm người, đám người hôm nay ăn cơm ở dưới lầu lại là một nhóm người khác, vừa rồi người tiểu nhị đưa trà lại là một nhóm người khác, thế nhưng bởi vì bản thân Phát Thanh Khủng Bố có vấn đề, cho nên dẫn đến dáng dấp của bọn họ giống nhau.
Mập mạp khẽ gật đầu:
- Không thể loại trừ nguyên nhân này.
Lúc này, hòa thượng lại trực tiếp phản bác:
- Phát Thanh Khủng Bố có thể mắc sai lầm, nhưng không đến mức xảy ra loại sai lầm quá rõ ràng như thế, điểm này không cần hoài nghi, nó có khả năng xuất hiện sai lầm, ví dụ như kết cục không giải thích được của chúng ta ở trên núi Phục Long, nhưng dấu vết biểu hiện của sai lầm cũng là do chúng ta phán đoán dựa trên cảm giác mà thôi, tuyệt đối sẽ không cho chúng ta nắm được chứng cứ rõ ràng như thế.
- Nếu như nói Phát Thanh Khủng Bố làm sai dáng vẻ của NPC diễn viên quần chúng trong thế giới chuyện xưa, như vậy chúng ta đã quá coi thường nó.
- Đúng thế, đây không phải là sai lầm của Phát Thanh Khủng Bố, Phát Thanh Khủng Bố cũng sẽ không có loại sai lầm này, nó tồn tại ở vị trí cao cao tại thượng, cho dù nó phạm sai lầm, cũng không phạm sai lầm ngớ ngẩn như thế, sẽ không để cho chúng ta dùng mắt thường có thể quan sát được.
- Tôi đồng ý với quan điểm của Tô Bạch, chúng ta bị một nhóm người thần bí nhìn chằm chằm, chẳng qua không biết nguyên nhân là gì, bọn họ không có trực tiếp ra tay với chúng ta mà chính là lựa chọn ở gần quan sát và theo dõi, thậm chí không tiếc chính mình ngụy trang thành tiểu nhị đưa trà, chỉ vì muốn đến gần thêm một bước để quan sát chúng ta.
- Nếu không, chúng ta đi bắt sống một người để hỏi một chút?
Mập mạp đề nghị.
Sau đó, mập mạp phát hiện ra ánh mắt của những người còn lại đều tập trung lên người anh ta, hơn nữa còn dùng ánh mắt giống như đang nhìn một tên ngốc để nhìn anh ta.
Mập mạp hậm hực cười cười:
- Ha ha, cái này không thực tế, tôi chỉ nói đùa một chút thôi.
Bắt sống một người nào có đơn giản như thế, đám người kia còn đang giám thị bọn họ, chỗ nào cũng có người, lúc này còn muốn bắt một người trong đó để tra hỏi, thật đúng là ngu ngốc.
Không nói đến chuyện có thể thành công hay không, nếu như thành công, có lẽ bọn họ còn chưa kịp trói để tra hỏi, đồng bọn của người kia liền xuất hiện, như vậy tra hỏi còn có ý nghĩa gì nữa? Còn không bằng tuyên bố vạch mặt, chính thức khai chiến.
- Hiện tại không thích hợp để vạch mặt, bọn họ muốn tiếp tục đi theo chúng ta, chúng ta nắm chặt thời gian để khôi phục, cho dù gặp chuyện ngoài ý muốn gì, thực lực mới là thứ quan trọng nhất để ỷ lại vào, Tô Bạch, cậu nói xem, bây giờ chúng ta còn tiếp tục di chuyển không?
Hòa thượng nói.
Tô Bạch cười cười:
- Có một đám cao da chó theo phía sau, chúng ta đi đâu đều không có nghĩa lý gì, hiện tại bọn họ không ra tay, chúng ta tiếp tục ở lại đây đi, cũng bớt giày vò, các người có thể tranh thủ nghỉ ngơi thêm.
- Đúng thế, tôi tiếp tục ngủ.
Mập mạp không để ý những chuyện khác, anh ta dự định quay về giường ngủ.
Lúc đầu, tiểu gia hỏa được Tô Bạch đặt lên giường, nó bò đến trên bụng mập mạp, mập mạp cũng không có tức giận, ngược lại còn dùng bụng của mình, cố ý chơi với đứa nhỏ, tiểu gia hỏa thân thiết với Tô Bạch nhất, mặc khác còn có quan hệ khá tốt với mập mạp, thế nhưng đối với hòa thượng và Gia Thố, nó rất lãnh đạm, bình thường ngay cả vẻ mặt vui vẻ cũng không cho.
Rất hiển nhiên, tuy tiểu gia hỏa này nhìn qua chỉ là đứa nhỏ cởi truồng bò qua bò lại, thế nhưng trong lòng tiểu gia hỏa sáng long lanh, tinh khiết. Lúc trước hòa thượng và Gia Thố muốn ăn nó, dĩ nhiên nó sẽ không cho bọn họ sắc mặt tốt gì.
Gia Thố lại một lần nữa ngồi trên mặt đất, sau khi anh ta ngồi thiền, trên người anh ta không ngừng truyền ra tiếng xương cốt ma sát, hiển nhiên, anh ta đang phải chịu đựng loại đau đớn thống khổ, anh ta dùng phương pháp này để đẩy nhanh tốc độ xương liền lại.
Ngược lại, hòa thượng không có nóng vội, rót cho mình và Tô Bạch một chén trà lạnh, hai người an tĩnh ngồi đó.
Khoảng nửa tiếng sau, hòa thượng có chút mệt mỏi, một tay chống cằm, ngồi cạnh bàn ngủ thiếp đi, thế những tư thái điềm nhiên này khiến cho Tô Bạch cảm thấy quỷ dị, loại quỷ dị này không có cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả.