Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 192 - Chương 192 Vụ Án Mới

Chương 192

Vụ Án Mới


Vụ án này có tên là Chung Linh Thallium, quá trình vụ án sẽ được dẫn chứng ở sau chương truyện, đây là một vụ án rất đáng để đọc và suy ngẫm, ở trong truyện để là trường đại học Thượng Hải, nhưng trên thực tế vụ án này xảy ra ở đại học Thanh Hoa. Tên nhân vật người bị hại cũng đổi từ Chu Linh (Chu Lệnh) sang Vương Tuyết.


Thế nhưng, trên mặt nhẫn thế mà lại tỏa ra hơi thở âm lãnh, đối với loại hơi thở này, Tô Bạch cảm nhận được rất rõ ràng.


Tay cầm súng của Tô Bạch vẫn tiếp tục chỉ vào trán Tiểu Huệ, sau đó hắn cúi người, dùng tay còn lại nhặt nhẫn lên.


Trong nhẫn vậy mà ẩn chứa rất nhiều oán niệm, loại oán niệm này rất thuần túy nhưng cũng rất đáng sợ.


Khóe miệng Tô Bạch lộ ra nụ cười mỉm, hắn cũng không phải là loại người tuân thủ điều ước.


- Tôi có thể nhìn ra được, cậu rất quan tâm đến người bạn kia, Sở Triệu và Tiểu Huệ thật lòng yêu thương mới ở bên nhau, là lỗi của tôi, Tiểu Huệ bao dung tôi, cho nên mới tạo thành cục diện như hiện nay, tôi cũng muốn được giải thoát, thế nhưng tôi biết mình không thoát được, linh hồn của tôi bị ràng buộc, bây giờ còn chưa có tìm được, tôi phải tìm ra nó, có như thế tôi mới có thể hóa giải chấp niệm của bản thân mình, cho dù có tan thành mây khói, tôi cũng cam tâm tình nguyện.


- Hai người trẻ tuổi bọn họ rất xứng tôi, là tôi hại cháu gái của mình, tôi cầu xin cậu, giúp tôi một chút, giúp tôi tìm được nó, tôi liền rời khỏi thân thể của Tiểu Huệ, tôi sẽ tan biến, sẽ mang theo tất cả những thứ trong cơ thể không thuộc về Tiểu Huệ, Tiểu Huệ sẽ một lần nữa trở thành người bình thường, cậu tin tưởng tôi có được hay không?


- Thật ra đối với một người đàn ông mà nói, thất tình là một loại đả kích, thế nhưng đó cũng là một loại trưởng thành, nó sẽ giúp họ càng trở nên thành thục hơn.


Nói đến đây, ngón tay Tô Bạch chậm rãi dùng sức bóp cò, thế nhưng, đúng vào giây phút này, trong đầu Tô Bạch bỗng nhiên truyền ra một giọng nói âm Âu Mỹnghiêm túc, giọng nói này, Tô Bạch rất quen thuộc, bởi vì nó chính là giọng nói của người dẫn chương trình Phát Thanh Khủng Bố.


“Tìm ra thứ ràng buộc Vương Tuyết, hóa giải chấp niệm của cô ta, đây là nhiệm vụ cậu phải làm, cũng là thứ mọi người muốn xem.


Thực tế, trên thế giới này có rất nhiều chuyện đều không chỉ có một mặt, nó còn có thật nhiều mặt khác.


Bên dưới thường ẩn giấu rất nhiều chuyện, thế nhưng, chúng thường không may mắn như thế, rất khó khiến cho người ta chú ý.


Thế nhưng, những thứ đó rất đặc sắc, không cho phép chúng ta bỏ lỡ.”


Đây là nhiệm vụ hiện thực của Phát Thanh Khủng Bố.


Nhiệm vụ hiện thực đến bất ngờ, vội vàng không kịp chuẩn bị khiến cho Tô Bạch có chút kinh ngạc, trước đó có thông báo Phát Thanh Khủng Bố sẽ dừng phát sóng trong ba tháng, trong ba tháng này thính giả sẽ không bị truyền tống vào trong thế giới chuyện xưa, thế nhưng có thể thấy, Phát Thanh Khủng Bố không hoàn toàn im lặng, nó vẫn khống chế và bảo vệ thế giới hiện thực như cũ, nhiệm vụ thế giới hiện thực này là một minh chứng tốt nhất.


- Thật ra đối với một người đàn ông mà nói, thất tình là một loại đả kích, thế nhưng đó cũng là một loại trưởng thành, nó sẽ giúp họ càng trở nên thành thục hơn…


Lúc Tô Bạch nói đến chỗ này, hắn bỗng nhiên bỏ súng xuống.


- Thế nhưng Sở Triệu là người anh em tốt của tôi, là bạn từ nhỏ đến lớn của tôi, cô gái mà cậu ta thích, nếu như tôi đủ khả năng, tôi sẽ giúp cô ấy, hoặc nói đúng hơn là giúp cậu ta.


Trong mắt Tiểu Huệ chứa đầy nước mắt, lúc này người phụ nữ kia đã lệ rơi đầy mặt.


- Năm 1994 ở đại học Thượng Hải, khu ký túc xá số 5, phòng 103…


Sau khi nói xong những thông tin này, người phụ nữ rơi vào tình trạng mệt mỏi, chậm rãi quay về trong thân thể Tiểu Huệ, Tiểu Huệ biến về dáng vẻ người bình thường, mệt mỏi quỳ xuống trước mặt Tô Bạch.


…..


Tô Bạch quay về chỗ ngồi của mình, ngồi xuống, cầm một ly nước chanh, uống một ngụm, trước đó Sở Triệu và Huân Nhi đã nói chuyện qua, hiện tại cũng không còn gì để nói, tiếp tục ăn phần của mình.


Chẳng qua một lúc sau, di động của Sở Triệu vang lên:


Sở Triệu nghe máy:


- Em không thoải mái? Muốn về nhà nghỉ? Được rồi, anh đưa em đi.


Một lát sau, Tiểu Huệ đi đến, Sở Triệu đứng lên, có chút nóng nảy nhìn bạn gái.


- Xin lỗi, em có chút không thoải mái, muốn trở về nghỉ ngơi, xin lỗi chị Huân Nhi và anh Bạch.


Tiểu Huệ cúi đầu xin lỗi Tô Bạch và Huân Nhi, đây là một cô gái hiểu biết lễ nghĩa, từ một góc độ nào đó có thể nói, gia giáo nhà Tiểu Huệ khá tốt.


- Không sao, để Sở Triệu đưa cô về nghỉ ngơi cho khỏe.


Huân Nhi nói.


- Nghỉ ngơi cho thật tốt.


Tô Bạch đặt cốc nước chanh xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào thân cốc.


Tiểu Huệ cúi đầu, quay người rời đi, Sở Triệu vẫy tay với Tô Bạch và Huân Nhi, sau đó nhanh chóng đuổi kịp bạn gái, đưa cô ta về nhà.


Tô Bạch và Huân Nhi ngồi thêm một lúc, sau đó chuẩn bị rời đi, lúc này tiếp tục ngồi ăn cơm cũng không có khẩu vị gì nữa.


- Anh có đi hóng gió với tôi không, hay bây giờ tôi đưa anh về nhà anh.


- Ở Thượng Hải tôi có một căn nhà, nhưng đó không phải nhà tôi, tôi vẫn nên ở khách sạn thì hơn.


- Tùy anh.


Huân Nhi cầm di động của mình lên:


- Tôi qua thanh toán.


- Đợi một lát, cô ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp.


Huân Nhi hơi nghi hoặc một chút, liếc thoáng qua Tô Bạch, một lần nữa ngồi xuống.


- Có chuyện gì?


Tô Bạch nói cho Huân Nhi biết thông tin lúc trước mà Tiểu Huệ nói cho mình nghe.


- Giúp tôi tra một chút thông tin này.


Năm 1994, đại học Thượng Hải, tòa ký túc xá số 5, phòng 103.


Huân Nhi hơi nhíu mày, có chút ngoài ý muốn nói:


- Làm sao anh lại hứng thú với chuyện này?


- Ồ, xem ra tôi tìm đúng người rồi, cô biết chuyện này?


Chỉ có những thông tin này liền có thể nhìn ra đây là chuyện gì, chứng minh Huân Nhi rất quen thuộc đối với chuyện này, tuy khi đó có lẽ Huân Nhi vừa mới ra đời, ngược lại là Tô Bạch, khi còn bé, phần lớn thời gian hắn đều ở cùng với cha mẹ ở Thành Đô, không có thường xuyên sống ở Thượng Hải, cho nên đối với những manh mối này, Tô Bạch không có ấn tượng gì.


- Chuyện này anh hẳn nên đến hỏi Sở Triệu, ban đầu cha anh ta tham gia vụ án này, đây là một vụ án đầu độc Thallium, xảy ra ở đại học Thượng Hải, hơn nữa năm 1994, lúc trước vì vụ án này, cha Sở Triệu gặp áp lực rất lớn, thậm chí lúc Sở Triệu vừa ra đời, ông ấy cũng không có thời gian đến bệnh viện thăm Sở Triệu, những chuyện này là do mẹ tôi nói qua.


Vụ nữ sinh viên Chu Linh trúng độc Thallium (Phần 1)


- (Bài viết về vụ án này rất dài, quá trình cứu sống nạn nhân rất kì diệu, cảm động càng đọc mình càng bị cuốn vào, lẫn ức chế sự quan liêu của cảnh sát và bác sĩ bên đấy, nên thay vì dịch ngắn gọn đưa tin như mấy vụ trước mình sẽ dịch chi tiết và nguyên văn nên hơi dài một chút, có thể chia làm 3 phần. Hi vọng các bạn chịu khó đọc)


- Vụ án Chu Linh trúng độc Thallium cùng với vụ án phanh thây Điêu Ái Thanh được xem là hai đại hung án trong khuôn viên trường Đại học ở Trung Quốc. Nhưng hai trường hợp lại khác biệt nhau rõ ràng. Ở vụ án Nam Kinh không hề có bất kì manh mối nào. Cảnh sát Nam Kinh dùng hơn 10 năm điều tra cũng không thể xác định được hung thủ là ai, thậm chí khoanh vùng đối tượng nghi phạm cũng không. Đây chính là nguyên nhân cơ bản vụ án Nam Kinh không thể phá được.


- Còn vụ trúng độc của nữ sinh viên Thanh Hoa Chu Linh lại khác. Cảnh sát từ những cử chỉ bất thường đã có thể phán đoán, dường như đã sớm nhận định được hung thủ, chỉ là vì một số nguyên nhân mà vụ án này đến nay vẫn còn bỏ ngỏ


- Chu Linh sinh ra trong một gia đình trí thức bình thường ở Bắc Kinh. Là một cô gái đa tài đa nghệ xuất sắc về mọi mặt, từ nhỏ đã học piano, đàn cổ. Năm 1992 thi đậu đại học Thanh Hoa khoa hóa học, dựa vào thành tích đối với đàn cổ lúc nhỏ mà trở thành thành viên chủ lực của đội nhạc cụ dân tộc của trường.


- Học giỏi, giỏi âm nhạc, Chu Linh còn chơi thể thao rất tốt, cô là vận động viên bơi lội cấp hai của thành phố Bắc Kinh, thân thể tương đối tráng kiện. Ngoại trừ có năng lực, Chu Linh còn là một cô gái xinh đẹp. Tuy không phải là kiểu người đẹp Giang Nam ôn nhu, mà có đặc điểm thông minh sáng sủa của mỹ nữ phương Bắc. Cô hiền lành, trong tính cách còn có chút ngây thơ cố chấp.


- Chu Linh làm người khá chính trực trung hậu, lấy việc giúp người làm niềm vui, không kiêu căng làm dáng, cho nên nhân duyên không tệ. Rất nhiều người theo đuổi nhưng cô lại không để ý, chỉ lấy việc học tập và âm nhạc làm đầu. Ở trong lớp cô cũng có không ít bạn bè, trong đó có một người bạn thân, chính là nhân vật chủ chốt của vụ án sau này tên là Tôn Duy.


- Tôn Duy tuy là bạn thân nhưng lại trái ngược hoàn toàn với Chu Linh. Gia thế của Tôn Duy hiển hách, dùng ngôn ngữ bây giờ để nói chính là con ông cháu cha, có ô dù che chở. Nhưng đáng tiếc chỉ có gia thế cô ta là hơn người, còn tất cả đều bình thường, không có sở trường, cũng không có gì nổi bật. Nếu bỏ qua gia đình mà so sánh thì Chu Linh và Tôn Duy chính là trên trời dưới đất, tất cả bạn học đều công nhận như thế.


- Thế nhưng cuộc đời tươi đẹp của Chu Linh còn chưa có bắt đầu đã phải kết thúc


- Tội ác bắt đầu từ tháng 12 năm 1994, từ lúc đó Chu Linh đột nhiên xuất hiện một bệnh lạ. Đầu tiên là ăn không ngon, đau bụng, tiếp đó là dạ dày không ổn, cuối cùng đến ngày 8 tháng 12 thì bắt đầu rụng tóc không thể giải thích được, hơn nữa cả người còn đau nhức không ngừng. Mấy tuần sau, tóc Chu Linh bị rụng sạch hoàn toàn, phải nằm viện theo dõi một tháng, trong thời gian nằm viện tuy không tìm ra nguyên nhân nhưng bệnh tình của Chu Linh đã có thuyên giảm, đau đớn cũng từng bước biến mất, tóc cũng dài ra. Sau khi nghe bác sĩ nói bệnh của cô đã chuyển biến tốt, Chu Linh vì sợ nghỉ học quá lâu ảnh hưởng đến việc học nên đã kiên quyết yêu cầu xuất viện. Vì thế ngày 23 tháng 1 năm 1995 Chu Linh xuất viện, về nhà.


- Khi đó vẫn còn đang trong kì nghỉ đông, Chu Linh nghỉ ngơi ở nhà một thời gian đến ngày 20 tháng 2 năm 1995 mới trở về Thanh Hoa bắt đầu học kỳ mới.


- Sau khi trở về Thanh Hoa, Chu Linh vẫn vô cùng suy yếu, dạ dày luôn đau đớn, tóc cũng chỉ hơi dài ra một chút, trở thành một hòa thượng trọc đầu. Vì thế phần lớn thời gian Chu Linh đều ở kí túc xá học. Ăn sáng xong thì uống thuốc chắc xương từ nhà mang vào, cơm trưa và cơm tối thì nhờ bạn cùng phòng mua từ căn tin mang lên. Trừ lúc đi vệ sinh, cơ bản không rời khỏi phòng! Một cô gái trẻ tuổi đi nhà vệ sinh thì mất bao nhiêu thời gian, chỉ 3 đến 5 phút mà thôi. Cho nên Chu Linh hầu như là không bước chân ra khỏi kí tức xá nửa bước, chi tiết này khiến cho nghi phạm trong vụ án phạm vi được thu hẹp lại.


- Không ngờ học kỳ mới bắt đầu chưa tới nửa tháng, bệnh lạ của Chu Linh lại tái phát, hơn nữa còn phát tác cực kì nặng, uy hiếp đến tính mạng Chu Linh. Bố mẹ cô liền vội vàng đưa cô đến bệnh viện Bắc Kinh điều trị. Nhưng bệnh viện Bắc Kinh vẫn không thể tìm ra nguyên nhân bệnh tình của cô, bác sĩ chủ trị thẳng thắn nói cho ba mẹ Chu Linh biết họ nên đem cô đến bệnh viện tốt nhất tại Bắc Kinh, bệnh viện Hiệp Hòa để chẩn đoán. Bệnh viện Hiệp Hòa là nơi có rất nhiều chuyên gia nổi tiếng trong nước, có lẽ họ có thể xác định được vấn đề bệnh của cô


- Ngày 9 tháng 3 năm 1995 bố mẹ Chu Linh mang cô đến bệnh viện Hiệp Hòa cho chuyên gia khoa thần kinh Lý Thuấn Vỹ chẩn đoán. Sau khi thăm khám, giáo sư Lý Thuấn Vỹ đã nói trường hợp của cô rất giống một “trường hợp trúng độc Thallium tại Thanh Hoa vào thập niên 60”. Đáng lẽ nếu theo quan điểm của giáo sư Lý tiến hành chữa trị Chu Linh đã có thể được cứu, không để hậu di chứng sau này. Nhưng chế độ chữa trị công lập cùng với nhà trường quan liêu có ý đồ che giấu đùn đẩy trách nhiệm đã đẩy Chu Linh vào thảm cảnh.


- Ban đầu bệnh viện Hiệp Hòa dựa vào quy trình hỏi Chu Linh xem cô có từng tiếp xúc qua Thallium chưa, tất nhiên Chu Linh phủ nhận có tiếp xúc với nó, như vậy bệnh viện liền đem khả năng Chu linh chủ động tiếp xúc Thallium mà trúng độc loại bỏ. Sau đó bệnh viện Hiệp Hòa cùng với bố mẹ Chu Linh đến trường Thanh Hoa hỏi họ có vô tình để lộ Thallium hay không, đại học Thanh Hoa lập tức bày tỏ quy trình thí nghiệm của họ là vô cùng hoàn mỹ, không thể có chuyện để lộ Thallium (thái độ này sau đó bị cho là nói bậy), như vậy cũng loại bỏ khả năng Chu Linh trong lúc vô ý mà tiếp xúc với Thallium.


- Cứ như vậy bệnh viện đều chắc chắn nhận định Chu Linh không thể nào là bị trúng độc, bởi vì Chu Linh căn bản không có khả năng tiếp xúc với Thallium. Cộng thêm lúc đó bệnh viện không đủ điều kiện làm hóa nghiệm kiểm tra nên đã bỏ qua luôn khâu hóa nghiệm. Tác phong quan liêu này về sau bị lên án rất nhiều, đã có nghi ngờ tại sao lại không kiểm tra mà chỉ dựa vào lời người khác đảm bảo. Nếu nói như vậy, tội phạm giết người chỉ cần tự mình nói “Tôi không có giết” là cũng không truy cứu nữa sao?


- Sau khi vô trách nhiệm loại bỏ ngộ độc Thallium, các chuyên gia Hiệp Hòa cùng nhau hội chẩn, cho ra nguyên nhân bệnh sai lầm. Họ đối xử với Chu Linh như người bị bệnh viêm hạch não cấp tính phổ biến, sự chẩn đoán sai lầm này đã khiến Chu Linh trở thành người gần như mất đi tri giác sau đó. Trong lúc đó, các triệu chứng của trúng độc sâu lại ngày càng tăng lên nhanh chóng. Ngày 15 tháng 3 chỉ sau 6 ngày nhập viện, Chu Linh bắt đầu xuất hiện tê liệt cơ mặt, mắt dại đi, hô hấp không tự chủ được, người nhà liền vội vàng đưa Chu Linh vào phòng cấp cứu của khoa thần kinh.


- Lại qua một tuần, ngày 23 tháng 3 Chu Linh đã gần như tử vong, hô hấp suy kiệt, không có cách nào tự thở được, bệnh viện buộc phải tiến hành phẫu thuật khí quản. Lúc này có lẽ một số chuyên gia và bác sĩ của bệnh viện Hiệp Hòa đã bắt đầu cân nhắc đến việc bị trúng độc, nhưng nếu lúc này mà công khai thay đổi phác đồ điều trị khác nào là tự thừa nhận sai lầm của mình, tự vả vào mặt. Thế là bọn họ âm thầm điều chỉnh phác đồ, tận lực cứu vãn chẩn đoán sai lầm lúc trước nhưng không để cho người nhà biết.


- Ngày 24 tháng 3, bệnh viện bắt đầu biện pháp thay máu cho Chu Linh, tổng cộng 8 lần, mỗi lần 1000ml. Cách thức này đã có tác dụng duy trì được tính mạng Chu Linh lúc đó, đem độc trong máu dần dần loại bớt đi, nhưng đáng tiếc trong quá trình lại khiến cô bị nhiễm virus viêm gan C.


- Ngày 26 tháng 3 Chu Linh chỉ cách cái chết trong gang tấc, cô được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU, phải dùng máy thở để duy trì hô hấp. Sau đó cô rơi vào tình trạng hôn mê trong vòng 5 tháng, trong suốt thời gian đó cô luôn đứng ở ranh giới sự sống và cái chết, có thể ra đi bất kì lúc nào. Bệnh viện Hiệp Hòa cũng dần nhận biết được tính nghiêm trọng của sự việc, bắt đầu tiến hành hết thảy các biện pháp để tìm ra nguyên nhân căn bệnh. Họ cho làm các xét nghiệm trên cơ thể Chu Linh bao gồm HIV, tủy sống, MRI, hệ thống miễn dịch…vv… nhưng trừ bệnh Lyme ra tất cả đều cho kết quả âm tính. Không thể tìm ra nguyên nhân thực sự, xem ra việc Chu Linh chết là chắc chắn không thể nghi ngờ gì.


- Tuy nhiên, điều kì diệu đã xảy ra


- Sự kỳ diệu này xuất phát từ một số bạn học và thầy cô nhiệt tâm cùng với một nhóm bác sĩ nước ngoài với tinh thần nhân đạo.


- Sau khi các bạn của Chu Linh biết cô bị bệnh nặng đã đến bệnh viện thăm cô ấy, trong đó có Bối Chí Thành một người bạn trai đã từng ái mộ Chu Linh


- Cho dù đã nhiều năm sau, Bối Chí Thành lúc này đã là một nhà quản lý công ty phần mềm vẫn còn nhớ rõ: “Chúng tôi một nhóm bạn học đã hẹn nhau thứ 7 đi thăm cô ấy, lúc đó tôi 21 tuổi, đối với chuyện bạn học chết là một chuyện gì đó rất xa vời, Chu Linh im lặng nằm ở phòng ICU, thân thể trần nửa người cắm đầy các ống, bởi vì yêu cầu vệ sinh mà mỗi lần vào thăm chỉ được có một người. Khi đến phiên tôi vào đứng trước giường cô ấy, không biết nghĩ thế nào lại thấy giống như đang đứng từ giã trước người chết. Ý thức được đây là một bạn học cùng tuổi với mình sắp phải ra đi, đột nhiên tôi sinh ra một loại cảm giác sợ hãi mãnh liệt, muốn nhấc chân chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn không thể đi nổi”


- Sau khi nói chuyện với bố của Chu Linh, bọn họ mới biết được bệnh của Chu Linh từ đầu đến cuối vẫn không thể tìm ra nguyên nhân nên không có cách nào trị liệu, xem ra là phải chết không còn nghi ngờ gì nữa.


- Tâm tình nặng nề, đám người không học y Bối Chí Thành căn bản là không thể giúp đỡ được gì, nhưng bọn họ là người trẻ, có nhiệt huyết, nên đã quyết định dốc hết sức lực để cứu giúp Chu Linh.


- Sau nhiều ngày bàn bạc, cuối cùng họ đã nghĩ ra cách lên mạng cầu cứu, không phải cầu cứu trong nước (bệnh viện Hiệp Hòa bấy giờ đã là bệnh viện tốt nhất trong nước) mà là kêu gọi sự giúp đỡ ở nước ngoài. Lúc này Internet mới vừa xuất hiện ở trong nước, chỉ mới được thử nghiệm ở một số trường, Bối Chí Thành dưới sự giúp đỡ rất nhiều của các thầy cô đã gửi email đến SCI của UNICEF và các tổ chức có liên quan tình hình của Chu Linh cầu xin sự giúp đỡ của toàn thế giới.


- Bối Chí Thành nhớ lại nói: Về đến nhà tôi liền viết thư cầu cứu, lúc ấy tôi biết nước Mỹ thích nhất là nói về tự do dân chủ, tôi phải đem câu chuyện này liên hệ với bọn họ mới có thể được xem trọng. Vì vậy tôi viết "Nơi này là đại học Bắc Kinh Trung Quốc, một nơi tràn đầy tự do dân chủ, nhưng một cô gái trẻ tuổi đang chết dần đi, mặc dù bệnh viện tốt nhất Trung Quốc cùng bác sĩ đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không thể chẩn đoán cô ấy mắc bệnh gì", theo sau là hồ sơ bệnh lý.


- Điều khiến bọn họ không thể ngờ tới chính là chỉ trong 1 tuần bọn họ nhận được 1635 bức thư từ 18 quốc gia và vùng lãnh thổ trên thế giới (có người nói hơn 2.000, và Bối Chí Thành nói hơn 3.000), hơn 1/3 thư đều nói rằng đây là triệu chứng trúng độc Thallium điển hình. Các bác sĩ Bệnh viện Nhi Ðồng St. Jude trong thư trả lời rõ ràng là "là trúng độc Thallium, căn cứ vào triệu chứng rụng tóc, có vấn đề tiêu hóa, các vấn đề về thần kinh và các triệu chứng khác có thể gần như khẳng định là như vậy."


- Do mạng Internet không phát triển tại Trung Quốc vào lúc đó, nên tiến sĩ Xin Li của UCLA (Đại học California, Los Angeles) và tiến sĩ John W. Aldis ở nước ngoài đã cùng nhau tạo nên mạng lưới chuẩn bệnh từ xa cho Chu Linh, mang thông tin bệnh tình của Chu Linh công bố và phối hợp chẩn bệnh điều trị. Mạng lưới này đóng vai trò vô cùng quan trọng.


- Đám người Bối Chí Thành phát động các sinh viên giỏi tiếng Anh có thể phiên dịch lại những bức email này, mọi người đều hết lòng giúp đỡ, trải qua mấy đêm cố gắng, sáng sớm ngày 8 tháng 4, Bối Chí Thành hào hứng cầm ý kiến chẩn đoán của các bác sĩ khắp nơi trên thế giới đến bệnh viện Hiệp Hòa, hi vọng các bác sĩ ở đó có thể tiếp thu.


(Phần 2)


Bối Chí Thành kể lại:


“Thực ra trong khi các bạn thức suốt đêm phiên dịch chỉnh sửa email, tôi cũng như bao người Trung Quốc khác, tranh thủ đi tìm mối quan hệ. Bạn của mẹ tôi là Phó bộ trưởng Bộ Y tế đã về hưu, sau khi nghe tôi kể chuyện đã gọi điện cho Phó viện trưởng bệnh viện Hiệp Hòa, đại ý nói rằng Chu Linh khỏi bệnh hay không có lẽ cũng rất quan trọng đối với Hiệp Hòa. Nay có một nhóm bạn trẻ dùng phương tiện khoa học kỹ thuật mới liên lạc với chuyên gia ở nước ngoài, có một ít tài liệu để các bác sĩ tham khảo, tuyệt đối không có ý quấy rầy quá trình trị liệu.


Sau đó bà bảo tôi đi tìm gặp trực tiếp vị Phó viện trưởng kia, tôi còn nhớ bà nói vị Phó viện trưởng đó là một bác sĩ rất tốt, năm đó có một công nhân rơi vào hầm phân hít thở không được, hiện trường cấp cứu lại không có đầy đủ thiết bị, lúc đó Phó viện trưởng đã dùng miệng của mình hút phân ra cứu sống nạn nhân. Đó là vào khoảng ngày 13, 14 chúng tôi đã thu thập được một số email nhất định, dựa trên những suy đoán đưa ra đề nghị kiểm tra lần nữa. Tôi cũng gọi điện cho bố của Chu Linh, những cái khác tôi đều không còn nhớ nữa, chỉ nhớ lúc tôi rụt rè nhắc đến khả năng Chu Linh bị trúng độc, ông ấy cười nhẹ, nói khả năng này Hiệp Hòa đã sớm nghĩ đến, nhưng đã bác bỏ rồi. Vì vậy khoảng ngày 15, 16 chúng tôi đến tìm bố của Chu Linh giải thích những chuẩn đoán của bệnh viện ở các nơi trên thế giới đã phiên dịch từ tiếng Anh sang. Sau đó tôi in ra một ít email của các bác sĩ mang đến Hiệp Hòa tìm vị phó viện trưởng kia


Ông ấy rất kiên nhẫn tiếp đón tôi, tiếp đó gọi điện cho chủ nhiệm phòng ICU để ông ấy nhận tài liệu (về sau đã chứng minh không tìm chủ nhiệm khoa thần kinh mà tìm chủ nhiệm phòng ICU là một sai lầm)”


Nhưng ngày hôm đó, bộ máy làm việc quan liêu của Hiệp Hòa đã cho chàng trai trẻ Bối Chí Thành bài học đầu tiên trong cuộc đời.


“Tôi cầm tài liệu đứng chờ chủ nhiệm bên ngoài khu ICU, cậu của Chu Linh đi vào hỏi ông ta có thể xem qua tài liệu một lúc được không, ông ta nói đang rất bận bảo tôi đợi một lát nữa. Tôi vẫn kiên nhẫn đứng chờ, đoán chừng vị chủ nhiệm này hoàn toàn không có ý nhận tài liệu, ông ta cứ luôn ở trong phòng bệnh nói chuyện với bệnh nhân. Tôi đứng đến mỏi chân mới đến chỗ ghế ngồi nghỉ, ông ta liền bước vọt ra một cái vào nhà vệ sinh, sau đó lại tiếp tục đi vào phòng bệnh nói chuyện. Tôi chờ đến trưa, người nhà Chu Linh đi vào hỏi một lần nữa, kết quả đã khá rõ ràng chính là không muốn nhận.


Tôi mang cảm giác thất bại nặng nề đi ra khỏi cửa Hiệp Hòa, nhìn bầu trời âm Âu Mỹảm đạm lúc đó không biết phẫn nộ bùng phát thế nào mà nghiến răng nói một câu “Tôi nhất định đánh bại các người”. Lúc này những người đã liên lạc với chúng tôi bên Mỹ trải qua một tuần giao tiếp đã xuất hiện một nhóm người rất nhiệt tâm. Khiến cho tôi ấn tượng nhất là một vị du học sinh học Y người Trung Quốc ở Mỹ, còn có một vị từng làm nhân viên y tế tại đại sứ quán Mỹ John Aldis. Bọn họ đã liên lạc với một số bác sĩ khá có quyền lực đến để xem vụ việc này (tôi nhớ trong đó có một bác sĩ ở Colorado, có vẻ là phó chủ tịch của một bệnh viện tầm cỡ thế giới về nghiên cứu chất độc, các bác sĩ Hiệp Hòa sau đó nghe danh vị này đã rất tôn trọng).


Tuy nhiên lại xuất hiện một tình huống không may, bởi vì trong email chúng tôi đã nói bệnh viện Hiệp Hòa đã loại bỏ khả năng trúng độc Thallium và kim loại nặng, những thầy thuốc này lại có giao tình với Hiệp Hòa nên đã tin vào phán đoán của họ, tập trung vào nghiên cứu những nguyên nhân khác. Cũng may là vì tiếng Anh của tôi không tốt nên đã để lại số điện thoại làm việc của mẹ tôi để tiện nói chuyện (bà lúc ấy đang làm công tác đối ngoại). Có một bác sĩ ở New York đã gọi điện thoại cho bà, nói thao thao bất tuyệt đó chính là trúng độc Thallium, mẹ tôi hỏi lại tôi, tôi nói cho bà biết đã loại bỏ khả năng đó (bao gồm trúng độc kim loại nặng). Phải cảm tạ tinh thần vì bệnh nhân không ngừng nghì của bác sĩ nọ (có lẽ là cộng thêm chút sự khinh thường với trình độ của người Trung Quốc), hai ngày sau vị bác sĩ đó lại gọi đến, mẹ tôi theo lời tôi nói lại với ông ta, ông ta nghe xong kêu la trong điện thoại như sấm, tuyên bố dựa theo sự hiểu biết của ông ta với Hiệp Hòa thì căn bản bệnh viện sẽ không có đủ thiết bị để kiểm tra trúng độc kim loại nặng, chất vấn sao lại loại bỏ, rồi lại nói một tràng về cách làm thế nào để quan sát kiểm tra từ móng tay đến biểu hiện..vv của người bị nghi ngờ trúng độc trong trường hợp không có đủ dụng cụ.


Lúc này hình như là khoảng ngày 20, sau khi mẹ tôi truyền đạt lại cú điện thoại của bác sĩ kia, tôi không còn cách nào khác là gọi điện hỏi bố của Chu Linh, Hiệp Hòa là dựa vào cái gì mà loại bỏ khả năng trúng độc Thallium, đặc biệt nhấn mạnh nghi ngờ của vị bác sĩ New York. Rốt cuộc bố của Chu Linh mới nói cho tôi biết Hiệp Hòa thực ra không có làm hóa nghiệm, bởi vì không có thiết bị, loại bỏ là vì Chu Linh không có khả năng tiếp xúc. Sau khi chúng tôi gửi tin này qua bên phía Mỹ, bên đó lập tức nhốn nháo. Có người nói cho chúng tôi tất cả các cách để trợ giúp chẩn bệnh, còn John Aldis cùng các bác sĩ khác lại nghĩ cách giúp chúng tôi mang sang Hong Kong để hóa nghiệm, nói có một cơ quan đồng ý tài trợ để chúng tôi vận chuyển sang Hong Kong, chỉ cần có mẫu máu và nước tiểu của Chu Linh, nhưng đã bị cự tuyệt (lý do là bệnh viện không cho phép lấy mẫu bệnh phẩm ra).”


Tuy vậy bố mẹ của Chu Linh đã không từ bỏ, bọn họ thông qua một số người biết được thầy Trần Chấn Dương của Viện nghiên cứu và phòng chống bệnh thành phố Bắc Kinh có thể giám định được trúng độc Thallium, dưới sự âm thầm giúp đỡ của một bác sĩ hảo tâm đã lấy được nước tiểu, dịch não tủy, máu, móng tay và tóc đến Viện nghiên cứu và phòng chống bệnh thành phố Bắc Kinh vào ngày 28 tháng 4 năm 1995 để kiểm tra.


Cùng ngày, giáo sư Trần Chấn Dương đã đưa ra báo cáo xét nghiệm, cho rằng hai lần phát bệnh lạ của Chu Linh thực tế là bị trúng độc Thallium hai lần, lần thứ hai hàm lượng độc Thallium trong cơ thể của Chu Linh đã vượt xa ngưỡng chết người, nếu Chu Linh không có ý tự tử thì nhất định là có người cố ý đầu độc.


Bối Chí Thành tiếp tục nhớ lại nói:


“Đó là trưa ngày 28, tôi đang đưa bạn gái đến sân bay để thực tập, điện thoại tôi rung lên, gọi điện tới là bố của Chu Linh, giọng ông trầm thấp mà bi ai “Đã chẩn đoán chính xác rồi, là trúng độc Thallium, vượt quá ngưỡng mấy trăm lần.”


Đến khi chạng vạng tối tôi về đến nhà trọ mở điện thoại lên lần nữa, nhận được tin Hiệp Hòa đối với trường hợp trúng độc lần này không có kinh nghiệm, hy vọng


Chúng tôi giúp hỗ trợ tìm thuốc điều trị ngộ độc cấp tính “Dimercaprol” bởi vì Hiệp Hòa không có hoặc có chỉ còn lại không nhiều


Hỏi chúng tôi có còn biết biện pháp trị liệu tốt hơn không


Dự đoán tình hình bệnh không lạc quan, vì độc Thallium tổn hại với hệ thần kinh rất lớn, nước ngoài có kinh nghiệm với việc điều trị hồi phục sau này không


Sau hai ngày tôi và các bạn làm việc không ngừng nghỉ, liên lạc với nước ngoài có, tìm kiếm thông tin hữu ích trong các email trước kia có, cuối cùng tôi và Ngô Hướng Quân chạy đến Thanh Hoa cầu viện các bạn học của Chu Linh nhờ phiên dịch một bức thư điện tử trong đó có thông tin hữu ích cách thức trị liệu, lúc đó là trước ngày 1/5 một ngày, chúng tôi nghe nói lớp hai khoa Hóa của Chu Linh đang còn tiết học nên tôi về trước để lại Ngô Hướng Quân chờ.


Buổi tối Hướng Quân trở về nhà trọ đùng đùng nổi giận nói: “Đây là cái lớp biến thái gì vậy, thì ra cậu ấy đợi đến khi hai nữ sinh tan học giải thích rõ mục đích với hai người đó thì nhận được câu trả lời “Chúng tôi dự định ngày mai nghỉ lễ sẽ đi du lịch, bây giờ không có thời gian phiên dịch đâu” Sau đó cậu ấy lại đi tìm những bạn học khác thì được chỉ đến chỗ bí thư đoàn của lớp hai khoa Hóa – người sau này bảo vệ nghi phạm rất tích cực, lúc đó hắn ta dẫn Ngô Hướng Quân đi tìm thầy phụ đạo, thái độ cũng không tệ, Ngô Hướng Quân đã nhiều lần dặn đi dặn lại sau khi phiên dịch phải nhanh chóng gửi lại cho chúng tôi để tổng hợp ý kiến gửi cho Hiệp Hòa, bọn họ liên tục gật đầu đồng ý. Tuy nhiên sau này chúng tôi không hề nhận lại được những bức email này, vị bí thư đoàn đó nói đã chuyển trực tiếp cho Hiệp Hòa rồi, nhưng người nhà Chu Linh chưa bao giờ nghe Hiệp Hòa nói qua chuyện này.


Về phía nước Mỹ bọn họ rất nhanh sau đó đã gửi thư trả lời về, Dimercaprol không phải là thuốc trị đúng bệnh, mà phải dùng dùng sắc tố Prussian Blue. Bấy giờ thái độ của Hiệp Hòa đã hòa hoãn thiện chí hơn hẳn, có một bác sĩ trẻ trực tiếp liên hệ với tôi, hỏi nồng độ của Prussian Blue là bao nhiêu là thích hợp, có được thêm Glycolitol vào hay không..vv.. Sau khi anh ta nói có thể giao tiếp bằng tiếng Anh được, tôi đã để cho anh ta nói chuyện trực tiếp với bác sĩ ở Mỹ, có vẻ như nồng độ càng tinh khiết càng tốt, có thể thêm Glycolitol vào để làm chậm phản ứng bất lợi ở bệnh nhân. Cuối cùng dưới sự giúp đỡ của một số người, chúng tôi đã mang hình chụp X-quang não bộ và hệ thống thần kinh của Chu Linh sang đại học California để các bác sĩ Hiệp Hòa và bác sĩ bên Mỹ thông qua điện thoại cùng nhau thảo luận phác đồ điều trị của Chu Linh. Đó là một thời khắc cảm động lòng người, hai đội ngũ cách xa nửa vòng trái đất cùng chung tay vì một mục đích.


Về sau trong một bức email, vị bác sĩ nổi tiếng người Colorado viết “Tôi đã quá tin tưởng các đồng nghiệp ở Hiệp Hòa, tôi không thể tưởng tượng được bọn họ vì sao không hề hóa nghiệm lại có thể loại bỏ khả năng trúng độc kim loại nặng, tôi thực sự có tội” Sau này chúng tôi mới được biết, chủ nhiệm khoa thần kinh bệnh viện Hiệp Hòa đã từng nghi ngờ khả năng này, nhưng vì Chu Linh phát tác độc hai lần vào tháng 12 năm 94 và tháng 2 năm 95, triệu chứng này không giống trúng độc cho lắm, mặt khác Thanh Hoa đã xuất trình văn bản chứng minh lịch sử dùng Thallium của họ không để lộ, cộng với bệnh viện không có đủ thiết bị để hóa nghiệm nên đã loại bỏ đi”


Người đi mua Prussian Blue là Bối Chí Thành, bởi vì tiền chữa bệnh trước đó của Chu Linh đã tiêu tốn hơn 10 vạn nhân dân tệ, số tiền đó vào những năm 90 không phải là nhỏ nên Bối Chí Thành cho rằng thuốc Prussian Blue cứu mạng người này ít nhất cũng phải mấy ngàn tệ. Mang theo chỉ có hơn 1000 nhân dân tệ Bối Chí Thành nơm nớp lo sợ sẽ không đủ, nhưng khiến anh không nói lên lời chính là hai bình thuốc này chỉ tốn có 80 tệ. Mà 80 tệ này trong nháy mắt đã có thể cứu được một mạng của Chu Linh.


Ngày 28 tháng 4 Chu Linh bắt đầu dùng Prussian Blue, nồng độ Thalli ion trong máu đã bắt đầu hạ xuống, đó đã là ngày thứ 50 Chu Linh đến Hiệp Hòa điều trị, một tháng sau, Thallium trong cơ thể Chu Linh đã bị thải ra. Nhưng bởi vì Thalli ion đã ở trong cơ thể cô một thời gian quá dài, khiến cho hệ thống thần kinh của Chu Linh bị tổn hại nghiêm trọng, đặc biệt là chấn thương rất lớn ở não bộ, thị giác của cô dường như đã hoàn toàn mất đi, toàn bộ chức năng cơ thể cũng bị hư hại và vẫn trong tình trạng hôn mê.


Ngày 31 tháng 8 năm 1995, Chu Linh tỉnh lại sau 5 tháng dài hôn mê


Tháng 11 năm 1995, Chu Linh xuất viện chuyển vào trung tâm phục hồi chức năng tiếp tục điều trị


Tuy nhiên những tổn thương mà mà Thallium gây ra với cơ thể con người là không thể thay đổi, khiến cho Chu Linh từ một cô gái xinh đẹp, tiền đồ rộng mở thành một người tàn phế mất đi một nửa tri giác. Mặc dù đã cố gắng phục hồi nhưng Chu Linh của bây giờ là một phụ nữ trung niên bị mù nặng 80kg, toàn thân tê liệt, mất hết thảy chức năng vận động, bị khô não nhẹ, cuộc sống không thể tự lo liệu được, cả ngày ngồi trên xe lăn, dựa vào chút tiền lương hưu ít ỏi của bố mẹ mà sống qua ngày.


Hết phần 2 – Đón xem phần 3: Thủ phạm và lí do vì sao vụ án Chu Linh đến nay vẫn chưa thể kết án được


Vụ án Chu Linh trúng độc Thallium (Phần cuối)


Một vị cảnh sát nói án trúng độc bao gồm 2 loại, mà 2 loại này lại hoàn toàn trái ngược nhau. Trong đó một loại để phá án được độ khó rất lớn, còn một loại ngược lại độ khó lại rất nhỏ


Khó để phá án chủ yếu là những vụ đầu độc trả thù xã hội. Bởi vì nghi phạm gây án không quen biết với nạn nhân, cũng không có mục tiêu hạ độc rõ rệt. Loại án này chỉ có thể dựa vào bằng chứng và nhân chứng tiến hành phân loại, sau đó phá án.


Loại còn lại thì hoàn toàn khác, rất dễ để phá án, đó là do hận thù ghen tị mà hạ độc. Người hạ độc nhất định là kẻ thù của nạn nhân, phạm vi điều tra thu hẹp lại rất nhiều. Bởi vì kẻ thù sẽ là người quen với nạn nhân, nếu như không quen biết thì không thể tạo thành thù hận được. Mà trừ đi số ít những người hoạt động trong băng đảng, các doanh nhân, quan chức thì một người bình thường như Chu Linh có thể thân quen được bao nhiêu người? 20, 30, nhiều lắm cũng chỉ 50 người là cùng. Mà trong 50 người đó được mấy người có thể hận thù đến mức hạ độc giết người? Sợ là cũng chỉ có 1, 2 người mà thôi


Cho nên mới nói hung thủ ở loại này phạm vi rất nhỏ. Một khi phát hiện được nghi phạm, cảnh sát Trung Quốc có thể thông qua các nghiệp vụ điều tra lấy lời khai hăm dọa một trận khiến cho nghi phạm phải khai ra mình mua độc ở đâu, hạ độc như thế nào. Lúc đó chứng cứ đều đầy đủ có thể ung dung kết án.


Mà vụ án hạ độc Chu Linh vừa vặn lại là trường hợp người có quan hệ xã hội hẹp. Chu Linh chỉ là một cô gái 21 tuổi còn chưa lăn lộn ngoài xã hội, những người quen biết chủ yếu chỉ là bạn học từ cấp ba, đại học. Học sinh dù có giảo hoạt thế nào đi chăng nữa cũng không phải là phần tử tội phạm trưởng thành chuyên nghiệp, lần đầu ra tay vì không có kinh nghiệm lẫn lo sợ nhất định sẽ lưu lại một ít chứng cứ ví như dấu vân tay, chất độc còn sót lại, dấu chân..vv không khó để đối phó


Cứ theo những lẽ thường như thế vụ án của Chu Linh nhất định sẽ phá được, nhưng vụ án này đến nay vẫn chưa thể kết án, án kiện vẫn còn dở dang là vì sao?


Thông qua hóa nghiệm lẫn chẩn đoán từ xa của các bác sĩ nước ngoài, tất cả đều thống nhất ý kiến Chu Linh bị đầu độc


Bởi vì trong hai lần Chu Linh trúng độc, lần đầu tiên liều lượng khá nhỏ, chưa đến ngưỡng nguy cấp đến tính mạng, rất có thể là hung thủ vẫn chưa nắm rõ liều lượng chết là bao nhiêu. Mà thân thể Chu Linh lại rất khỏe mạnh, cứ vậy mà miễn cưỡng qua khỏi.


Nhưng lần thứ hai trúng độc tuyệt đối là một lượng chết người. Điều này thể hiện rõ hung thủ muốn đưa Chu Linh vào chỗ chết, cho nên mới hạ độc lần nữa, không phải là vì nhất thời kích động mới hạ độc.


Bản thân Chu Linh cũng không có lịch sử tiếp xúc với Thallium; có thể tiếp xúc được với độc, hiểu được độc tính, độc lý; là người quen; có quan hệ cạnh tranh; những thứ này đều là phác thảo sơ bộ chân dung hung thủ.


Thallium là một loại độc phát tác chậm, sau 3 đến 7 ngày ở trong cơ thể con người mới bắt đầu phát tác. Ngày 20 tháng 2 năm 1995, sau khi Chu Linh trở lại trường, trừ 2 ngày cuối tuần về nhà, thì thời gian còn lại chỉ luôn ở trong Thanh Hoa. Khi cô trở về nhà ngày 2 tháng 3 rõ ràng đã cảm thấy thân thể khó chịu, như vậy có thể suy ra lần thứ hai hung thủ đầu độc có thể vào khoảng ngày 27 tháng 2 đến ngày 2 tháng 3


Trong hai tuần lễ ở trường, trừ mỗi ngày đi đến văn phòng đoàn dùng lò điện sắc thuốc bắc ra, Chu Linh chỉ có 2 lần tham gia vào lớp thực nghiệm hóa, một lần là để chuẩn bị cho thi lại và một lần để kiểm tra bổ sung, thời gian còn lại chỉ ở trên giường kí túc xá, ôn tập những môn vì nằm viện mà không học được


Thân thể Chu Linh yếu ớt, điểm tâm mỗi ngày đều là bánh mì mang từ nhà theo, cơm trưa, cơm tối và nước uống đều nhờ bạn cùng phòng lấy hộ. Ký túc xá nữ Thanh Hoa lại quản lý nghiêm khắc, nam sinh không thể tự do ra vào. Vì vậy "hung thủ chỉ có thể là người ở bên cạnh Chu Linh."


Các loại giả thiết suy đoán đó cuối cùng hội tụ trên người một người, cô ta chính là bạn thân của Chu Linh khi đó, là bạn học cùng lớp, bạn cùng phòng đồng thời là thành viên đội nhạc cụ dân tộc. Cô ta từng cùng thầy hướng dẫn cùng nhau làm thí nghiệm, có thể tiếp xúc được với Thallium.


Thấy được đã xác định được đối tượng nghi phạm, cuối ngày 28 tháng 4 năm 95, sau khi Chu Linh được xác nhận đã bị trúng độc, cha mẹ Chu Linh lập tức đến tìm thầy Tiết Phương Du phó chủ nhiệm khoa hóa lúc đó của đại học Thanh Hoa, chủ quản công tác sinh viên để yêu cầu kiểm tra, thầy Tiết sau đó đã báo lại với đội trưởng đội bảo vệ trường Thanh Hoa và phó sở trưởng đồn cảnh sát khu vực đại học Thanh Hoa


Nhưng khiến cho người ta khiếp sợ là, bảo vệ đại học Thanh Hoa lại làm ra một hành động khiến mọi người không thể hiểu được chính là sau khi nghe thân nhân Chu Linh báo án, lại thông báo đến bạn cùng phòng của Chu Linh, bảo bọn họ không được động vào đồ đạc của Chu Linh, chờ cảnh sát xuống kiểm tra.


Bảo vệ đại học Thanh Hoa cũng từng làm cảnh sát, cảnh sát và họ chính là người một nhà, bọn họ không thể nào không biết, hung thủ hạ độc là người quen, rất có thể ở cùng phòng với Chu Linh. Điều hiển nhiên là phải phong tỏa phòng kí túc này để bảo vệ hiện trường hạ độc, đây là kiến thức cơ bản đơn vị hỗ trợ cảnh sát nào cũng đều phải biết


Nhưng đội bảo vệ Thanh Hoa lại phát ra thông báo đó, không khác nào nhắc nhở hung thủ, cho cô ta mau sớm hủy đi chứng cớ. Tuyệt đối là hành động bất thường. Quả nhiên vào ngày 7 tháng 5 năm 95, trước khi cục công an thành phố Bắc Kinh bắt đầu chính thức lập án điều tra, đang lúc được nghỉ lễ 1-5, phòng ký túc của Chu Linh xảy ra một vụ trộm kì lạ, dụng cụ vệ sinh cá nhân của Chu Linh bị mất, nhưng tài sản lại không mất cái nào.


Sau đó cảnh sát chính thức mở chuyên án, nhận định đây là một vụ không khó phá. Dùng thallium để hạ độc, thể hiện hung thủ có sự hiểu biết với các chất hóa học. Tại sao chọn dùng thallium, mà không lựa chọn thạch tín hay thuốc trừ sâu, bởi vì trúng độc thallium không có biểu hiện gì nổi bật, vào những năm đó rất khó bị phát hiện.


Trúng độc Thallium là phản ứng ngộ độc do hấp thụ các hợp chất chứa bismuth của cơ thể. Đối với cơ thể người nó độc hại hơn các kim loại khác như thủy ngân, chì, độc tố mạnh tương đương thạch tín. Bởi vì độc tính mạnh người bị hại rất khó sống, cho dù may mắn không chết, thì cũng sẽ để lại di chứng vĩnh viễn, bao gồm teo cơ, gan thận bị tổn thương vĩnh viễn. Cho nên có thể nói thallium là một loại độc dược vô cùng trí mạng, nhưng nó lại không dễ bị phát hiện.


Thallium không mùi không màu, hòa tan tốt, khi người bị hại ăn vào không có cách nào phát hiện. Hơn nữa triệu chứng trúng độc lại không rõ ràng, rất dễ chẩn đoán sai thành bệnh khác. Cho nên hung thủ chọn dùng thallium, là rất cao minh, giải thích rõ cô ta có kiến thức về hóa học, hơn nữa còn quen thuộc với thallium, tuyệt đối không phải là người bình thường. Bởi vì lúc ấy người bình thường, dù là có một ít kiến thức hóa học, cũng chưa từng nghe qua cái tên thallium này.


Hiển nhiên, nếu như không có sự trợ giúp của nhiều chuyên gia nước ngoài như vậy, sợ rằng đến chết, Chu Linh cũng không biết mình chết vì cái gì! Tiếc là, hung thủ thiên tính vạn tính, cũng không tính ra có nhiều bác sĩ và người tốt có tâm đến thế.


Trúng độc Thallium mặc dù rất khó bị phát hiện, nhưng một khi đã chẩn bệnh được, thallium này liền trở thành đầu mối tốt nhất để bắt hung thủ. Vì năm đó nó là một chất hóa học cực kì hiếm, hầu như rất ít người có được. Theo một vị cảnh sát trong vụ án nói, lúc ấy toàn bộ thành phố Bắc Kinh công việc cần sử dụng thallium chỉ có hơn hai mươi chỗ, có thể tiếp xúc được thallium chỉ có hơn hai trăm người.


Như vậy chúng ta có thể sàng lọc trong 200 người này, tìm ra người có quan hệ với Chu Linh, bọn họ cho dù không phải hung thủ, cũng nhất định là người có dính dáng đến. Cảnh sát cũng rất nhanh loại bỏ trường hợp Chu Linh sử dụng hoặc tiếp xúc qua thallium, cũng loại bỏ trường hợp người nhà có tiếp xúc


Mà khi đó, Thanh Hoa là đại học đứng đầu cả nước, đối với quan hệ nam nữ quản lý rất nghiêm khắc. Nam sinh không thể nào vào kí túc xá nữ, như vậy rất rõ ràng hung thủ ở bên cạnh Chu Linh là phái nữ.


Vấn đề đơn giản như vậy, vụ án dễ phá như thế, nhưng hiệu suất xử lý của cảnh sát Trung quốc khiến cho người ta phải hoảng sợ.


Năm 1995 cảnh sát đến chỗ làm của bố Chu Linh điều tra quan hệ của bố Tôn Duy và bố Chu Linh, cũng cùng năm đó cảnh sát thông báo với thân nhân của Chu Linh, "Sự thật chỉ còn cách một lớp cửa nữa thôi"


Vậy mà không biết trong mấy tháng ngắn ngủi đã có chuyện gì xảy ra, vào tháng 2 năm 1996, lãnh đạo cục công an thành phố Bắc Kinh đối với người nhà Chu Linh bày tỏ đây là vụ án có “độ khó” rất lớn, vẫn đang cố gắng;


Tháng 2 năm 1997, Thầy Tiết Phương Du báo cho người nhà biết nhà trường đã phối hợp với cảnh sát hành động phá án, nhưng sau đó lại không thấy nhắc đến nữa.


10 năm trước, một giảng viên trong khoa Hóa đã tiết lộ: "Cục công an đã dặn dò, không thể nói những người nào đã tiếp xúc với Thallium."


10 năm sau, bạn học cùng lớp 2 khoa hóa bất chợt bị hỏi đến, dáng vẻ tươi cười liền biến mất, lời nói dè dặt: Vụ này khi đó vô cùng nhạy cảm.


10 năm trước, sở trưởng đồn công an khu vực đại học Thanh Hoa Lý Mộ Thành nói với cha mẹ chu Linh, "Đã phát hiện đối tượng." "Sau khi phía trên phê chuẩn, sẽ bắt đầu hành động."


10 năm sau, Lý Mộ Thành đã về hưu nói với các ký giả, "Chuyện này là do đội trưởng cục công an thành phố Lý Thụ Sâm làm chủ, chúng tôi chỉ làm công việc hỗ trợ."


10 năm trước, theo tin tức của một giảng viên khoa Hóa truyền ra, đã chuẩn bị hành động, nhưng vì đợi lãnh đạo cục công an phê chuẩn lại bị hoãn...


10 năm sau, một giáo sư khoa Hóa hàm hồ trả lời, vụ án là do trường ra mặt xử lý, đã nói đến đây là chấm dứt.


Cứ thế kéo đến 2 năm phá án nhưng vẫn không có cách nào trực tiếp đối mặt với nghi phạm, cuối cùng người nhà Chu Linh cho rằng cảnh sát không thể nhờ cậy được, cho là vụ án đã bị các yếu tố khác quấy nhiễu, nên bọn họ đã quyết định sử dụng quan hệ của mình.


Tháng 3 năm 1997 người nhà Chu Linh lấy lý do sắp tốt nghiệp, hung thủ rất khó để bắt, gửi thư cục trưởng công an thành phố Bắc Kinh đẩy nhanh vụ án, hiển nhiên cục trưởng công an thành phố Bắc Kinh phải phê chuẩn.


Sau 2 năm kéo dài, tháng 4 năm 1997, tổ điều tra 14 cục công an thành phố Bắc Kinh lần đầu tiên triệu tập nghi phạm Tôn Duy lên thẩm tra.


Chỉ sau 8 giờ thẩm vấn (bình thường cảnh sát Trung Quốc nếu tóm được nghi phạm đều giam giữ đủ 48h mới chịu thả người), Tôn Duy đã được người nhà đưa về. Cảnh sát cho rằng Tôn Duy:


Thứ nhất là một trong rất ít người có thể tiếp xúc với Thalllium


Thứ hai, mặc dù ngoài mặt cô ta và Chu Linh là bạn tốt, nhưng rõ ràng có sự ghen tỵ, điểm này đều được mọi người xung quanh chứng thực. Mẹ Chu Linh kể lại: Có một lần Chu Linh tức giận nói với tôi, khi lớp nhạc được mở, Tôn duy chạy đến trước mặt lão sư nói tài nghệ âm nhạc của Chu Linh đã rất cao, không cần phải học nữa, vì vậy thầy giáo đã xắp xếp cho Chu Linh lớp học khác. Nên nhớ, lúc ấy hai người đã là bạn “thân”.


Thường thường hay nói bạn thân nhất, chính là người có khả năng giết mình nhất, mọi người hãy nhớ kỹ điều này.


Thứ ba, thời điểm đó Tôn Duy hành động rất khác thường, cộng thêm tìm thấy trong rương cô ta cốc uống nước của Chu Linh, rõ ràng Tôn Duy chính là nghi phạm.


Nhưng cảnh sát nói, vì phát hiện Chu Linh trúng độc quá muộn, lại đả động thông báo cho người trong phòng biết, làm đồ dùng cá nhân của Chu Linh bị mất, dấu vết bị xóa khiến cho thiếu mất 1% chứng cứ định tội nghi phạm


Cảnh sát bày tỏ sẽ không từ bỏ vụ án cũng rất tự tin đang đệ đơn lên tòa án định tội nghi phạm. Nhưng từ ngày 7 tháng 5 năm 1995 tới nay đã hơn 23 năm vụ án này vẫn chưa hề ra tòa, cảnh sát Bắc Kinh không hề công bố đã phá vụ án này, cũng không công khai bất kỳ nguyên nhân hay chi tiết nào có liên quan


Ngày 26 tháng 8 năm 1998 cơ quan công an tuyên bố giải trừ thân phận nghi phạm đối với Tôn Duy. Cảnh sát giải thích rõ, "Giải trừ nghi vấn phạm tội chỉ vì đã quá kỳ hạn pháp luật quy định, mà cơ quan công an không có chứng cớ xác thực, vì vậy theo luật giải trừ các biện pháp cưỡng chế với người bị nghi vấn, nhưng không có nghĩa là loại bỏ nghi vấn với người đó"


Sau này Tôn Duy sau rất nhiều thời gian im lặng từng đăng bài thanh minh trên diễn đàn Thiên Nhai. Tất nhiên là hao tốn không ít tâm tư, thậm chí còn tìm ra một bạn học cùng lớp coi như trợ thủ thay mặt chứng minh. Nhưng mà thanh minh lại có chỗ sơ hở, nhanh chóng bị người biết chuyện lúc đó công kích.


Kỳ quái là, trừ người bạn học Tôn Duy tìm ra, một lớp 30 người của Chu Linh từ đầu đến cuối đều giữ yên lặng, không một người nào ra mặt nói chuyện. Theo những người biết chuyện lúc ấy nói, nhà trường đã ra lệnh, không cho phép nói linh tinh, nếu không hậu quả tự gánh lấy.


Nghe nói Tôn Duy mặc dù không bị định tội, nhưng cũng gặp trừng phạt nhất định.


Đầu tiên, Thanh Hoa giữ lại bằng tốt nghiệp của cô ta, yêu cầu có kết luận vụ án mới trả lại. Khi trả đã là nhiều năm sau đó, khoảng thời gian đó tất nhiên là cô ta không có cách nào đi làm được.


Tiếp theo, các cơ quan chính phủ và các công ty lớn không ai dám nhận cô ta, bởi vì danh tiếng quá lớn, ai cũng không dám nhận một nghi phạm giết người. Cuối cùng cô ta phải làm ở một công ty nước ngoài, không biết công ty này có biết lai lịch của cô ta hay không.


Thêm nữa, gia đình Tôn Duy vì chuyện này mà ảnh hưởng rất lớn, thanh danh hiển hách của gia đình cô ta đã sớm bị mất, cha mẹ ở cơ quan bị đồng nghiệp bàn tán suốt mấy chục năm, nói bọn họ là cha mẹ của tội phạm giết người, cuộc sống cả nhà bọn họ cũng rất chật vật.


Cuối cùng, trên web đồn đại Tôn Duy luôn sợ Trung Quốc sẽ có ngày dân chủ hóa, vụ án của cô ta sẽ bị đưa ra xét xử lại. Nên đã tìm cách rời khỏi Trung Quốc, nhưng cô ta bị Liên minh Châu Âu và Mỹ từ chối, lý do rất đơn giản, những quốc gia này không chấp nhận nghi phạm Trung Quốc nhập cảnh.


Tôn duy không còn cách nào khác phải sử dụng ảnh từ hồi còn trung học, thay đổi tên, ngày tháng năm sinh, định đến đại sứ quán Mỹ xin visa lần nữa (nghe nói lúc ấy đã kết hôn với một Hoa kiều), nhưng vẫn bị cự tuyệt. Chính phủ Mỹ còn cho là Tôn Duy dính líu đến làm giả thân phận, vi phạm luật di dân của Mỹ, ra lệnh cho cô ta trước 90 tuổi không được phép nhập cư vào nước Mỹ.


(Hết)


[Series] Mỗi ngày một câu chuyện bí ẩn – tác giả Shu_HM


Nguồn: page facebook Truyện Của Nhi


Chương 192

Bình Luận (0)
Comment