Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 193 - Chương 193 Vụ Án Đầu Độc Thallium

Chương 193

Vụ Án Đầu Độc Thallium


“Vụ án đầu độc Thallium?”


Ngón tay Tô Bạch ngõ nhẹ lên bàn:


- Có phải khi đó vụ án này rất oanh động hay không?


Huân Nhi khẽ gật đầu:


- Quả đúng là rất oanh động, chẳng qua sau này bị đè xuống, các cơ quan truyền thông cũng bị chào hỏi qua, tin tức đưa ra rất hạn chế.


- Tôi muốn xem qua tư liệu về vụ án này, cô có thể tìm giúp tôi không?


- Tôi là quân nhân, không phải là cảnh sát, vẫn câu nói kia, vì sao anh không đi tìm Sở Triệu? Hiện tại anh ta vừa được thăng chức, giúp anh tìm kiếm hồ sơ, không phải là thuận tiện hơn ư?


- Không tiện, chuyện này không thể để cho cậu ta biết.


Hai tay Tô Bạch giao nhau:


- Về phần nguyên nhân, không phải là không thể nói cho cô biết, thế nhưng cô phải giúp tôi giữ bí mật với Sở Triệu.


- Anh nói đi.


Huân Nhi làm ra tư thế rửa tai lắng nghe.


- Bạn gái của Sở Triệu, cùng với người chết trong vụ án đầu độc mà cô vừa nói, hẳn là có quan hệ thân thích.


Trong nháy mắt, ánh mắt Huân Nhi trở nên sắc bén, một tay cầm lấy dĩa cắm xuống bàn:


- Như vậy người phụ nữ kia tiếp xúc với Sở Triệu, nhất định là có thâm ý khác.


Trên mặt Tô Bạch lộ vẻ buồn cười:


- Lúc trước có phải bác Sở đã làm chuyện gì không?


- Anh cũng không phải là người ngoài.


Huân Nhi khẽ gật đầu:


- Lúc trước, vụ án kia, bác Sở phải chịu áp lực rất lớn.


Ngón tay Huân Nhi chỉ lên trên. Ý tứ này chính là áp lực từ bên trên.


Tô Bạch trầm mặc một lúc:


- Sao cô lại biết cặn kẽ như thế, lúc trước chính cô đã nói, cô là quân nhân, không phải là cảnh sát.


- Anh đang bắt bẻ tôi đó à?


Huân Nhi không có tức giận, cô ta tiếp tục nói:


- Tôi có một người cậu, ban đầu ông ấy làm luật sư, đối với vụ án này, ông ấy rất để ý, còn đến tìm cha tôi, muốn dựa vào lực ảnh hưởng của cha tôi để kéo chuyện này lên, dĩ nhiên, lúc đó cậu tôi cũng dự định mượn chuyện này để đánh lấy danh tiếng.


- Nhưng sau cùng vẫn thất bại, đúng không?


- Đúng thế, thất bại.


Huân Nhi bĩu môi:


- Anh biết đó, trên thế giới này, làm chuyện chính nghĩa là một chuyện rất tốt đẹp, nhưng nhất định là phải trong phạm vi khả năng của mình.


- Tôi hiểu.


Tô Bạch lý giải điều này.


- Nếu như Tiểu Huệ là thân thích với người chết trong vụ đầu độc năm xưa, chuyện này không thể coi thường, tôi nhớ một phần hồ sơ của vụ án này vẫn còn ở trong phòng làm việc của cha tôi, anh muốn xem thì cùng tôi về nhà.


- Được, thế nhưng đợi một lát nữa, tôi phải sắp xếp cho đứa nhỏ.


Tô Bạch đến khách sạn thuê một phòng, sau đó để tiểu gia hỏa và Cát Tường lại, trước khi đi, hắn xoa đầu Cát Tường, Cát Tường không nhịn được “meo” một tiếng, nó đương nhiên biết Tô Bạch muốn nó làm gì, thế nhưng bảo vệ tiểu gia hỏa là chuyện mà Tô Bạch không cần nhắc nhở, Cát Tường cũng sẽ làm.


Lúc này tiểu gia hỏa biết Tô Bạch đi ra ngoài làm việc, cậu bé không khóc cũng không nháo, ngồi cạnh Cát Tường, xem phim hoạt hình.


Đi ra khỏi khách sạn, Huân Nhi cười nói:


- Anh cứ như thế để đứa nhỏ ở một mình trong khách sạn?


- Yên tâm đi, không có chuyện gì.


Tô Bạch lên xe của Huân Nhi:


- Đi thôi.


Huân Nhi khởi động xe, lần cuối cùng hỏi:


- Đứa bé kia rất đáng yêu.


- Tôi biết.


Huân Nhi thở dài lái xe, khoảng hai mươi phút sau, xe đến một tiểu khu không quá xa hoa nhưng có phong cách đặc biệt, đứng gác ở cửa tiểu khu không phải là bảo vệ mà chính là quân nhân.


Xe lái qua khu vực kiểm tra, dừng lại trước cửa một ngôi nhà.


Đây là nhà của Huân Nhi, hiện tại cha mẹ của cô ta không ở Thượng Hải, đây coi như là một căn nhà lúc trước của Huân Nhi, thế nhưng nhìn ý tứ của cô ta, những hồ sơ, văn kiện… hẳn là không có dọn đi.


Đi vào nhà, đi lên lầu, Huân Nhi mở phòng làm việc của cha mình ra, ngồi xổm xuống trước một ngăn kéo để tìm kiếm, rất nhanh liền lấy ra một túi văn kiện đã bị ố vàng, đưa cho Tô Bạch.


Tô Bạch thoải mái kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, mở văn kiện, bắt đầu nhìn tư liệu trong đó.


- Tôi đi pha cho anh cốc trà.


- Cảm ơn.


Lúc Huân Nhi rời đi có khép cửa lại, Tô Bạch tiếp tục nhìn những tài liệu này, phần lớn tài liệu đều được viết tay.


“Từ ngày 24 tháng 11 năm 1994, Vương Tuyết bắt đầu xuất hiện triệu chứng trúng độc kỳ lạ: Đầu tiên là ăn không ngon, đau bụng, tiếp đó vào ngày 5 tháng 12 dạ dày không thoải mái, cuối cùng đến ngày 8 tháng 12 thì bắt đầu rụng tóc không thể giải thích được, hơn nữa cả người còn đau nhức không ngừng. Mấy tuần sau, tóc Vương Tuyết bị rụng sạch hoàn toàn. Ngày 23 tháng 12, Vương Tuyết vào nhập viện khoa tiêu hóa bệnh viện Thượng Hải, mặc dù không tìm ra nguyên nhân nhưng bệnh tình của Vương Tuyết đã có thuyên giảm, đau đớn cũng từng bước biến mất, tóc cũng dài ra. Vì thế ngày 23 tháng 1 năm 1995 Vương Tuyết xuất viện, về nhà.


Khi đó vẫn còn đang trong kì nghỉ đông, Vương Tuyết nghỉ ngơi ở nhà một thời gian đến ngày 20 tháng 2 năm 1995 mới trở về trường bắt đầu học kỳ mới.


Vào ngày 6 tháng 3 năm 1995, bệnh tình Vương Tuyết chuyển biến xấu, chân của cô rất đau, cũng cảm thấy mệt mỏi, cha mẹ Vương Tuyết đưa cô đến bệnh viện.


Ngày 9 tháng 3 năm 1995 cha mẹ Vương Tuyết đưa cô đến bệnh viện Hiệp Hòa cho chuyên gia khoa thần kinh Lý Thuấn Vỹ chẩn đoán. Sau khi thăm khám, giáo sư Lý Thuấn Vỹ đã nói trường hợp của cô rất giống một “trường hợp trúng độc Thallium tại Thanh Hoa vào thập niên 60”. Nhưng do Vương Tuyết phủ nhận có tiếp xúc với Thallium, đồng thời bệnh viện Hiệp Hòa không có đủ điều kiện để làm xét nghiệm, cho nên bệnh viện Hiệp Hòa không tiến hành kiểm trắc trúng độc Thallium.


Ngày 15 tháng 3 chỉ sau 6 ngày nhập viện, Vương Tuyết bắt đầu xuất hiện tê liệt cơ mặt, mắt dại đi, hô hấp không tự chủ được, người nhà liền vội vàng đưa Vương Tuyết vào phòng cấp cứu của khoa thần kinh. Họ điều trị cho Vương Tuyết giống như người bị bệnh viêm hạch não cấp tính phổ biến.


Bệnh viện Hiệp Hòa cho làm các xét nghiệm trên cơ thể Vương Tuyết bao gồm HIV, tủy sống, MRI, hệ thống miễn dịch…vv… nhưng trừ bệnh Lyme ra tất cả đều cho kết quả âm tính.


Ngày 10 tháng 4 năm 1995, bạn học cấp 3 và bạn học đại học của Vương Tuyết, sau nhiều ngày bàn bạc, cuối cùng họ đã nghĩ ra cách lên mạng cầu cứu, không phải cầu cứu trong nước mà là kêu gọi sự giúp đỡ ở nước ngoài. Dưới sự giúp đỡ rất nhiều của các thầy cô, họ đã gửi email đến SCI của UNICEF và các tổ chức có liên quan về tình hình của Vương Tuyết, cầu xin sự giúp đỡ của toàn thế giới. Chỉ trong 1 tuần bọn họ nhận được 1635 bức thư từ 18 quốc gia, hơn 1/3 thư đều nói rằng đây là triệu chứng trúng độc Thallium điển hình.


Bởi vì trên Internet hoài nghi là trúng độc Thallium, cha mẹ Vương Tuyết thông qua một số người biết được thầy Trần Chấn Dương của Viện nghiên cứu và phòng chống bệnh thành phố Bắc Kinh có thể giám định được trúng độc Thallium, dưới sự âm thầm giúp đỡ của một bác sĩ có lương tâm đã lấy được nước tiểu, dịch não tủy, máu, móng tay và tóc đến Viện nghiên cứu và phòng chống bệnh thành phố Bắc Kinh vào ngày 28 tháng 4 năm 1995 để kiểm tra.


Cùng ngày, giáo sư Trần Chấn Dương đã đưa ra báo cáo xét nghiệm, cho rằng hai lần phát bệnh lạ của Vương Tuyết thực tế là bị trúng độc Thallium hai lần, lần thứ hai hàm lượng độc Thallium trong cơ thể của Vương Tuyết đã vượt xa ngưỡng chết người, nếu Vương Tuyết không có ý tự tử thì nhất định là có người cố ý đầu độc, đồng thời đề nghị dùng Prussian Blue để giải độc.


Vương Tuyết bắt đầu sử dụng thuốc Prussian Blue, cùng ngày nồng độ Thalli ion trong máu đã bắt đầu hạ xuống, đó đã là ngày thứ 50 Vương Tuyết đến Hiệp Hòa điều trị, một tháng sau, Thallium trong cơ thể Vương Tuyết đã bị thải ra.


Nhưng bởi vì Thalli ion đã ở trong cơ thể cô một thời gian quá dài, khiến cho hệ thống thần kinh của Vương Tuyết bị tổn hại nghiêm trọng, đặc biệt là chấn thương rất lớn ở não bộ, thị giác của cô dường như đã hoàn toàn mất đi, toàn bộ chức năng cơ thể cũng bị hư hại, không lâu sau thì qua đời.”


Phía dưới còn có không ít tư liệu, Tô Bạch nhìn một chút liền nhíu mày, hắn chợt nhớ đến mấy năm gần đây phát sinh vụ án đầu độc Thallium, tình tiết tương tự như vụ án này, đều sử dụng loại độc có khả năng gây ra thương tổn lớn để giết sinh viên cùng trường, hơn nữa hung thủ của hai vụ án đều không có nói cho cảnh sát hoặc là bệnh viện, người bị hại rốt cuộc bị trúng độc gì, khiến cho người bị hại bỏ qua thời gian tốt nhất để giải độc, kết quả cuối cùng tử vong.


Vụ án Thallium kia càng thêm quá mức kinh khủng, hung thủ là bạn ngủ chung phòng với nạn nhân, nhưng mấy lần anh ta đến bệnh viện thăm người mà mình hạ độc đều không lộ ra điều gì, chẳng khác gì tận mắt nhìn thấy người bị hại từng bước trượt xuống vực sâu.


Tô Bạch ghi lại mấy tên nhân vật quan trọng trong này, sau đó vẽ một vòng tròn trên đó, bỗng nhiên từ trong tài liệu rơi xuống một bức ảnh, là ảnh chụp của người chết Vương Tuyết.


Thế nhưng lúc Tô Bạch nhìn bức ảnh này, tay hắn bỗng nhiên cứng đờ.


Người trên bức ảnh này, thế nào lại là Tiểu Huệ.


Năm 2013, vụ đầu độc của Chu Linh bất ngờ được đào lại khi có một vụ hạ độc tương tự xảy ra ở Thượng Hải. Một nam sinh viên ngành Hóa của Đai học Phúc Đán tên Lâm Sâm Hạo, do mâu thuẫn với bạn học nên đã đầu độc người bạn tên Hoàng Dương. Sinh viên họ Hoàng không lâu sau bị tổn thương gan trầm trọng nên đã qua đời. Lâm Sâm Hạo bị buộc tội cố ý giết người với thủ pháp tàn độc và bị tuyên phạt với mức án cao nhất là tử hình vào năm 2015.


Chương 193

Bình Luận (0)
Comment