Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 194 - Chương 194 Vụng Trộm

Chương 194

Vụng Trộm


Cửa phòng làm việc bị mở ra, Huân Nhi bưng trà vào, Tô Bạch vô thức giữ bức ảnh kia trong lòng bàn tay, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nhìn tư liệu.


Chuyện này đã liên lụy đến nhiệm vụ hiện thực của Phát Thanh Khủng Bố, cũng không phải là chuyện người bình thường đủ khả năng tùy tiện tham dự vào, Tô Bạch không muốn để Huân Nhi dính quá sâu vào chuyện này, nếu không, đến lúc đó hắn có năng lực bảo vệ Huân Nhi hay không, chuyện này rất khó nói.


Tô Bạch nhận lấy cốc trà, để lên bàn, Tô Bạch một lần nữa cất tư liệu này vào trong túi văn kiện.


- Anh lấy nó đi, tài liệu này đã để đây nhiều năm không động tới, cha tôi sẽ không nhớ tới nó.


- Ừ.


Tô Bạch khẽ gật đầu, cầm túi văn kiện trong tay, đứng lên:


- Tôi có chút chuyện, tôi đi trước.


- Hiếm khi anh đến nhà tôi, lúc này liền đi ngay, thám tử Tô, anh thực sự đến để tra án à?


- Ha ha, để lần sau.


Tô Bạch xua tay đi xuống thang lầu, tự mình mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy bức ảnh ố vàng kia khiến trong lòng Tô Bạch không bình tĩnh.


Một tay Huân Nhi chống lên lan can, một tay cầm cốc trà còn chưa có uống ngụm nào, cô ta có chút mất hết cả hứng, lắc đầu.


Huân Nhi đột nhiên có cảm giác, chỉ mấy tháng không gặp, nhưng Tô Bạch trước mặt này giống như đã biến thành một người khác, khiến cho cô ta cảm thấy thật lạ lẫm, trước kia tuy tính cách Tô Bạch lãnh lùng một chút, thế nhưng với cô ta và mấy người bạn khác là hoàn toàn thoải mái, chỉ là hiện tại, rõ ràng giữa Tô Bạch với Sở Triệu và cô ta đã có một tầng ngăn cách, nhất là khi lúc cô ta chủ động rút ngắn quan hệ song phương như lúc đầu, hắn lại cố ý gia cố vách ngăn này, dường như Tô Bạch đang cố ý duy trì một khoảng cách với bọn họ, chuyện này rất rõ ràng, chính cô ta cảm thấy, Sở Triệu cũng cảm thấy như thế.


………


Tô Bạch đi ra tiểu khu, ở ven đường bắt một chiếc taxi, lần này hắn không lựa chọn gọi điện thoại trước cho Sở Triệu mà chính là đến thẳng chỗ Sở Triệu ở, Tiểu Huệ là nhân vật nhiệm vụ hiện thực mà Phát Thanh Khủng Bố giao cho hắn, thế nhưng trước đó hắn có chút quá phụ thuộc vào ấn tượng ban đầu, coi nhân vật này giống như NPC trong trò chơi trên máy tính, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, chờ người chơi đến để giao nhiệm vụ.


Trên thực tế, Tiểu Huệ đang nói dối.


Hơn nửa tiếng sau, Tô Bạch đi đến chỗ nhà Sở Triệu thuê.


Thật ra trong nhà Sở Triệu không thiếu tiền, chẳng qua bởi vì nguyên nhân thân phận đặc biệt, cho nên có một số việc phải hết sức khiêm tốn và không khoa trương, đây cũng là một chuyện không có cách nào khác.


Dưới lầu, Tô Bạch quan sát một chút, xác nhận hệ thống bảo an nhà Sở Triệu thật sự rất kém, anh ta là cảnh sát, nhưng trong nhà anh ta lại rất dễ bị trộm. Sở Triệu ở tầng hai, không cao lắm, thế nhưng Sở Triệu chẳng những không lắp hàng rào chống trộm, thậm chí ngay cả cửa nhà bếp cũng mở toang, không nói đến trộm, ngay cả người bình thường cũng có thể leo vào.


Tô Bạch không có quá nhiều do dự, hắn bắt đầu leo vào bên trong nhà bếp của Sở Triệu, trong nhà bếp rất sạch sẽ, nhìn ra được nơi này thường xuyên được dọn dẹp qua, hẳn là Tiểu Huệ, không đúng, không biết nên gọi là Tiểu Huệ hay là Vương Tuyết.


Từ nhà bếp đi ra chính là phòng khách nhỏ, sau đó là hai phòng ngủ, vào lúc này, Sở Triệu có khả năng đưa Tiểu Huệ về nhà, sau đó một lần nữa đi làm.


Tô Bạch đi qua phòng khách, lúc hắn còn chưa đi đến phòng ngủ, cách cánh cửa phòng liền nghe được tiếng nam nữ thở dốc, giọng nữ lúc cao vút lúc lại uyển chuyển, nam giống như con trâu già đang cày đất, không ngừng phát ra tiếng thở hổn hển.


Cái này thật đúng là lúng túng.


Hiện tại Tô Bạch thật sự có chút hối hận tại sao chính mình không có gõ cửa đi vào, không có chuyện gì làm lại học người ta leo tường.


Lúc này, trong phòng ngủ, người đàn ông phát ra những tiếng thở dồn dập, một lúc sau thì bình ổn lại.


Tô Bạch nhìn thoáng qua một chút, hắn quay lại phòng bếp.


Cửa phòng ngủ được mở ra từ bên trong, một người đàn ông đi ra, oán giận nói:


- Làm ngay giữa trưa, nóng chết anh rồi, lần sau chúng ta có thể hẹn nhau ở chạng vạng tối hoặc là buổi tối không?


Ngón tay Tô Bạch bỗng nhiên run lên, giọng nói này không phải là Sở Triệu, là người khác!


Trong nhà Sở Triệu xuất hiện một người đàn ông vừa làm tình xong, Tô Bạch nheo mắt lại, bạn tốt của hắn bị đội nón xanh?


- Đáng ghét, em làm người giúp việc trong nhà này, nhà này cũng không phải là của em, em thấy xế chiều hôm nay bọn họ không về, cho nên mới gọi anh qua đây, người ta phí sức hầu hạ anh, anh thế mà lại không thương em.


Người phụ nữ bắt đầu nũng nịu.


- Được rồi, là lỗi của anh, Thúy Nhi nhà ta rất vất vả, anh cũng biết em làm giúp việc rất vất vả, em yên tâm, anh hứa với em, anh sẽ kiếm tiền, đến khi đó chúng ta mua nhà, em không cần đi hầu hạ người khác, ở nhà chăm con là được.


Nghe đến đó, Tô Bạch không còn lời gì để nói, tên nhóc Sở Triệu kia thuê người giúp việc kiểu gì không biết, vậy mà lại nhân lúc chủ nhân không có nhà, dẫn tình nhân về nhà làm loại chuyện kia, hơn nữa căn phòng ngủ này rõ ràng là phòng ngủ chính của Sở Triệu, hiển nhiên người giúp việc này rất thích xa hoa.


- Có gì ăn không, anh có chút đói bụng.


- Có, ở trong bếp, để em đi nấu cho anh ăn.


Người giúp việc đi về phía nhà bếp.


Tô Bạch lắc đầu, nếu Sở Triệu và Tiểu Huệ đều không có ở nhà, như vậy chính mình đi tới chuyến này có chút vẽ rắn thêm chân (làm những chuyện vô ích), có lẽ cho dù hiện tại bạn gái của Sở Triệu là Tiểu Huệ hay là Vương Tuyết, bọn họ đều không có loại địch ý kia với Sở Triệu, ít nhất Tô Bạch cảm thấy khi hắn chỉ họng súng lên trán người phụ nữ kia, nếu như đối phương muốn động tâm tư khác với Sở Triệu, thật đúng là phải cân nhắc một chút.


Thế nhưng vào lúc này, cửa lớn truyền đến tiếng mở khóa cửa.


Người giúp việc bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên, nhân lúc chủ nhân không có nhà, chính mình gọi tình nhân đến, ngay ở trên giường người ta mây mưa, chờ chủ nhà về mở cửa nhìn thấy, nhất định cô ta sẽ bị đuổi.


Lúc trước người đàn ông kia còn thề non hẹn biển nói muốn phát tài, lúc này cũng bị dọa đến mức không biết phải làm sao.


Thế nhưng ngoài cửa vẫn đang truyền đến tiếng mở chìa khóa, chỉ là vẫn không thành công, cửa không có mở ra.


- Em khóa trái cửa à?


Người đàn ông hỏi.


Người giúp việc có chút không nhớ rõ, cô ta nhớ hình như bản thân không có khóa trái cửa, thế nhưng lúc này như vậy là tốt nhất, cô ta bình tĩnh lại, lập tức đẩy người đàn ông đến chỗ ban công:


- Nhanh, anh mau nhảy từ ban công xuống, em dọn dẹp trong phòng ngủ một chút, may mà lúc trước em có lót khăn bên dưới, không có làm ướt ga giường.


Người đàn ông lập tức hiểu ý, ôm quần áo của mình chui ra ban công, dù sao tầng hai của tòa nhà này cũng không cao lắm, người đàn ông trực tiếp xoay người, tay nắm lấy lan can ban công nhảy xuống, lúc nhảy xuống, chân anh ta có chút trượt, ngã xuống, trầy xước một chút nhưng không có gì đáng ngại, người đàn ông không dám trì hoãn, vừa mặc quần áo vừa chạy đi xa, anh ta biết gia đình này làm cảnh sát.


Chương 194

Bình Luận (0)
Comment