Chương 195
Cẩn Thận Người Mở Cửa
Nhìn cảnh tượng này, Tô Bạch có chút buồn cười, hơn nữa vì sao Sở Triệu lại muốn thuê người giúp việc, chẳng lẽ là để chăm sóc riêng cho Tiểu Huệ?
Tô Bạch rất rõ tính tình của Sở Triệu, cho dù trong nhà anh ta có loạn thành chuồng lợn, Sở Triệu cũng không nguyện ý để người lạ đi vào trong nhà mình quét dọn, hơn nữa cũng sẽ không tìm một người giúp việc trẻ như thế.
- Đến đây đến đây, nhìn tôi này, ngủ trưa say như chết.
Người giúp việc vừa giải thích, vừa chạy đi mở cửa.
“Cạch.”
Người giúp việc mở cửa ra.
Tô Bạch đứng ở trong phòng bếp, bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Ngay sau đó người giúp việc phát ra tiếng “ô ô ô…”, hai chân không ngừng đạp mạnh trên mặt mặt đất, lộ ra dáng vẻ rất thống khổ.
Tô Bạch đi ra khỏi nhà bếp, hắn nhìn thấy một nửa thân hình người giúp việc ở bên trong cửa, một nửa ở bên ngoài, hiện tại cô ta không nhúc nhích, cả người tiếp tục duy trì tư thế quỷ dị này.
Tô Bạch bước nhanh đến, xông thẳng đến cửa, thế nhưng ngoài cửa trống không, không có gì, một tay người giúp việc nắm chặt tay nắm cửa, đôi tay vặn vẹo không theo lẽ thường để trên tay cầm, điều này khiến cho dù cô ta chết, thân thể cô ta vẫn duy trì tư thế này không có ngã xuống.
Trên mặt người giúp việc mang theo sợ hãi, dường như cô ta đã nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ.
Tô Bạch đột nhiên cảm thấy có chút hoang đường, bản thân hắn ở ngay cả phòng bếp, sau đó liền không biết thứ quỷ quái nào giết người ở ngay cửa, hắn thế mà chưa kịp chạy tới, thậm chí đối phương có dáng vẻ gì hắn còn không biết.
Ánh mắt Tô Bạch đột nhiên rơi vào vách tường trên hành lang, nơi đó có một chưởng ấn, không phải rất rõ ràng, hiện tại đang bốc hơi nước, thế nhưng nó thật sự tồn tại, hơn nữa còn đang không ngừng hướng lên trên lầu, càng lên cao càng rõ ràng, điều này nói rõ thứ kia sau khi giết người giúp việc không chạy trốn mà tiếp tục đi lên lầu.
Tô Bạch ngẩng đầu liếc thoáng qua trên lầu, sau đó dứt khoát đuổi theo, chờ đến khi hắn lên đến tầng 3, cuối cùng Tô Bạch cũng nghe được tiếng mở khóa giống như lúc trước, dường như chìa khóa đã hoàn toàn cho vào ổ, không ngừng chuyển động nhưng lại chẳng thế mở được.
- Lão già kia, ngay cả mở cửa ông cũng không biết mở à!
Trong phòng truyền đến giọng nói bất mãn của một người phụ nữ, hiển nhiên cũng cho rằng người nhà mình đi về những không mở được khóa, bà ta cũng đang chuẩn bị đi ra mở cửa.
Đúng lúc này Tô Bạch vừa đi đến chỗ bậc đầu cầu thang.
Ha ha.
Ở trước mặt hắn giết người không nói, thế mà còn muốn tiếp tục giết người, thật đúng là không coi ai ra gì.
Tô Bạch dựa theo quán tính xoay người, nhìn thấy bên cạnh cửa đối diện có một bóng người màu đen khá mơ hồ, lúc này hắn không chút do dự lấy địa ngục hỏa shotgun của mình ra, hướng về phía bóng dáng màu đen kia nổ súng:
“Đoàng!”
Sau khi đổi địa ngục hỏa Shotgun, đây là lần đầu tiên Tô Bạch nổ súng, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì đạn quá đắt, Tô Bạch thật sự không nỡ vô duyên vô cớ tìm nơi trống trải đi luyện tập bắn súng, quá xa xỉ, xa xỉ đến ngay cả Tô đại thiếu gia đều cảm thấy thịt đau.
Chẳng qua cũng chính vì thế, cho nên trong lòng hắn càng có thêm một loại chờ mong đối với khẩu súng này, giá trị của bản thân nó đã là 1000 điểm cốt truyện, ngay cả đạn cũng phải mua.
Khẩu súng này hẳn là sẽ không khiến cho người ta thất vọng.
Trong nháy mắt khi tiếng súng vang lên, Tô Bạch cảm thấy tay hắn hơi chấn động một chút, thậm chí còn có loại cảm giác không khống chế được, sắp sửa tuột khỏi tay, thiếu chút nữa khẩu súng đã rơi ra khỏi tay hắn.
Tô Bạch đã từng bắn qua súng, thậm chí khả năng bắn súng của hắn khá tốt, đối với lực phản chấn này, Tô Bạch rất rõ ràng, nhưng lực phản chấn của địa ngục hỏa shotgun vẫn khiến cho hắn giật nảy mình, may mắn không có rơi súng, ở một góc độ nào đó, địa ngục hỏa shotgun có thể bù đắp thêm độ chính xác của xạ kích.
Trong nháy mắt, họng súng bắn ra một hạt ánh sáng màu đỏ, bắn vào thân ảnh màu đen.
Trong không khí có mùi khói nhàn nhạt, mùi vị kia lưu lại hơi thở ma pháp, công hiệu kèm theo của nó là gì, Tô Bạch không rõ ràng, thế nhưng chỉ riêng kết quả trước mắt đã khiến cho hắn tặc lưỡi về uy lực của khẩu súng này.
Bóng đen kia trực tiếp bị đánh tan, thậm chí toàn bộ cơ thể vỡ vụn thành những mảnh thịt nhỏ rơi đầy đất, chỉ có một cánh tay còn tương đối hoàn chỉnh rơi xuống đất.
Tô Bạch đi lên một bước, giẫm lên cánh tay này, cánh tay này vẫn còn vô thức muốn chống lên chuẩn bị rời đi, thế nhưng ở dưới chân Tô Bạch, nó chỉ có thể giãy dụa chờ chết.
Trên mặt đất là một bãi thịt nát, rõ ràng không phải là tươi mới, chứng minh vừa rồi trong bóng đen kia có một người, nhưng toàn thân cao thấp của người kia, ngoại trừ cánh tay, những bộ phận còn lại cũng không thể xem như nhân loại bình thường.
Cửa bị mở ra, một người phụ nữ khoảng 40 tuổi mặc đồ ngủ, lúc này hẳn là ngủ trưa, nhìn thấy cảnh tượng này, mắt bà ta trợn trắng, ngất xỉu.
Tô Bạch đưa lưng về phía người phụ nữ, cho nên hắn không lo lắng thân phận của mình bị bại lộ, trên thực tế, trước đó Tô Bạch đã cùng làm nhiệm vụ hiện thực với hòa thượng, trong lúc thi hành nhiệm vụ thế giới hiện thực, thính giả chẳng khác gì đang giúp Phát Thanh Khủng Bố một tay, cho nên Phát Thanh Khủng Bố dĩ nhiên sẽ cung cấp một số trợ giúp, ví dụ như giúp thính giả giải quyết một số hậu quả, nếu không một thính giả nào đó đang thực hiện nhiệm vụ hiện thực bị phát hiện hoặc là bị chụp ảnh lại, chẳng lẽ họ sẽ biến thành siêu anh hùng phiên bản đời thực?
Tô Bạch còn nhớ rất rõ trải nghiệm đầu tiên khi hắn tiến vào Phát Thanh Khủng Bố, người phụ nữ công sở bị hắn dùng dao giết chết, cuối cùng cảnh sát phán quyết cô ta chết do tái phát bệnh tim, hiển nhiên đây cũng coi như Phát Thanh Khủng Bố giúp thính giả “chùi đít”.
Mũi giày của Tô Bạch đá vào đống thịt nát, Tô Bạch phát hiện ra một chuỗi chìa khóa, những chìa khóa này rõ ràng đã có chút năm tháng, không đồng bộ với khóa của tòa nhà này, mở được cửa mới là lạ, chẳng trách tên gia hỏa này vẫn luôn ở ngoài mở cửa, hiển nhiên anh ta đang không ngừng thử chìa khóa.
Nhưng đây cũng là một phương pháp hữu hiệu, nếu như trong phòng có người nghe được tiếng động này, có lẽ sẽ thật sự cảm thấy là người nhà mình trở về, thế nhưng không biết vì lý do nào đó lại không mở được chìa khóa, sau đó chủ động ra mở cửa, cuối cùng gặp phải độc thủ, có phần giống với phong cách linh dị.
Độc thủ?
Thật đúng là phù hợp với tình hình.
Tô Bạch ngồi xổm xuống, cầm cánh tay kia lên, đây là tay của một người đàn ông, trên bàn tay có vết chai, trên tay còn không ngừng có nước chảy ra, giống như bị ngâm trong nước, dấu vết ở trên tường, hẳn là từ nó.
Cho dù bị giữ lấy, nhưng bàn tay kia vẫn không có thành thật, càng không ngừng muốn thoát khỏi trói buộc của Tô Bạch.
- Ngươi có trí tuệ?
Tô Bạch hỏi, mang theo một loại uy hiếp tử vong.
Cái tay không ngừng giãy dụa, hiển nhiên đối với uy hiếp của Tô Bạch, nó rất thờ ơ.