Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 196 - Chương 196 Đánh Ngất

Chương 196

Đánh Ngất


Tô Bạch nhíu mày, cái tay này mang đến cho hắn một loại cảm giác chỉ có kích động giết chóc, không có một chút trí tuệ nào, vốn dĩ hắn nghĩ nếu như cái tay này có thể viết chữ, hắn có thể thông qua đó lấy được một số tin tức, thế nhưng rất rõ ràng, hắn phải thất vọng, cái tay này giống như một con dã thú, ngay cả chút linh trí cũng không có.


Tô Bạch đi xuống lầu, thế nhưng điều khiến cho hắn cảm thấy có chút nghi ngờ chính là, cửa nhà Sở Triệu đang đóng, Tô Bạch nhớ rõ lúc bản thân hắn đuổi theo lên lầu, hắn không có thu dọn qua thi thể của người giúp việc, hiện tại thi thể của người giúp việc hẳn là nên duy trí tư thái kia mới đúng.


Tô Bạch đi xuống lầu dưới, đưa tay đẩy cửa, cửa bị đóng lại, không đẩy ra được.


Có người đến, không khóc không nháo mang thi thể vào trong nhà?


Sẽ là ai đây?


- Ai thế?


Trong phòng truyền ra giọng nói, mang theo chút lười biếng.


Là người giúp việc.


Khóe môi Tô Bạch cong lên, chuyện này càng lúc càng thú vị.


Đây không phải là thế giới chuyện xưa, đây là thế giới hiện thực, ở trong hiện thực xuất hiện một loại cục diện không thể tưởng tượng nổi, thật đúng là khiến cho Tô Bạch cảm thấy có chút ngoài ý muốn, thế nhưng cũng làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác kích thích.


Đúng thế.


Kích thích.


Tô Bạch cảm thấy hắn điên rồi, cho dù từ lý trí mà nói, đối với việc Phát Thanh Khủng Bố dừng phát sóng trong ba tháng, Tô Bạch rất vui vẻ, thế nhưng từ góc độ cảm tính mà nói, hắn rõ ràng có chút cảm giác mất mát.


Trong lúc bất tri bất giác, tâm thái của Tô Bạch đã thay đổi, lúc trước khi thành lập câu lạc bộ giết người, hắn dựa vào giết người để thu được khoái cảm, hiện tại chuyển thành không ngừng tiến vào thế giới chuyện xưa không thể tưởng tượng được, thể nghiệm loại cảm giác giãy dụa trong tử vong.


Ba tháng không có đi vào thế giới chuyện xưa, đối với Tô Bạch mà nói, chuyện này giống như một tên nhóc tuổi trẻ khí thịnh lại mới nếm thử trái cấm, lúc này lại bị cấm dục 3 tháng, hơn nữa còn không thể dùng tay tuốt ống.


Đúng lúc này, trên thang bộ có người đi đến, là Sở Triệu, anh ta nắm tay Tiểu Huệ từng bước đi lên, một tay Sở Triệu còn cầm túi nylong, bên trong đựng một số loại thuốc, bọn họ hẳn là mới từ bệnh viện về.


- Tô Bạch, sao cậu lại ở đây?


Sở Triệu nhìn thấy Tô Bạch thế mà đứng ở cửa nhà mình, anh ta cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nói.


- Tôi có chút việc tìm cậu.


Tô Bạch trả lời, sau đó ánh mắt Tô Bạch rơi vào trên người Tiểu Huệ, ảnh chụp ố vàng bên trong tư liệu nói rõ rất nhiều vấn đề, hiện tại vì sao Tiểu Huệ lại giống với Vương Tuyết như đúc, bọn họ không phải là song bào thai, cũng không phải là tiết mục chị gái chết, em gái đi báo thù cũ rích.


Tiểu Huệ có chút tránh né ánh mắt của Tô Bạch, nhưng cô ta làm rất tốt, đem loại cảm giác e ngại Tô Bạch thể hiện ra rất tự nhiên.


Rốt cuộc cô ta là Tiểu Huệ hay là Vương Tuyết, linh hồn kia là ai?


- Cậu vào trong ngồi chút đi, không đúng, trong nhà tôi có người, lúc trước người môi giới có giới thiệu một người giúp việc đến, cậu không gõ cửa ư?


Lúc Sở Triệu nói chuyện, cửa được mở ra, Tô Bạch rõ ràng cảm giác được, trong nháy mắt khi cửa được mở ra, mu bàn tay hắn cảm nhận được hơi lạnh.


Tiểu Huệ cũng có chút kinh ngạc nhìn về phía cửa nhà, hiển nhiên cô ta cũng cảm nhận được hơi lạnh này, sau đó ánh mắt cô ta trong lúc lơ đãng đảo qua trên người Tô Bạch, hẳn là cảm thấy loại cảm giác này do Tô Bạch mang đến.


Thật ra Tô Bạch cũng chỉ đơn giản là một người trải qua việc này, không phải là người thiết kế.


- Hai người về rồi ư, thân thể của chị Huệ không sao chứ?


Người giúp việc nhiệt tình đi tới, từ trong tay Sở Triệu dắt cầm tay Tiểu Huệ, sau đó đỡ Tiểu Huệ vào.


Sở Triệu không có vội vã đi vào, anh ta đứng ở trước mặt Tô Bạch, đưa cho Tô Bạch một điếu thuốc, có chút hiếu kỳ hỏi:


- Cậu không có chuyện gì gạt tôi chứ?


Tô Bạch lắc đầu, lúc này đem mọi chuyện nói cho Sở Triệu biết, rõ ràng có chút làm rối lên, bởi vì sự tình phát triển đã vượt qua khỏi tầm kiểm soát và mong muốn của Tô Bạch, rõ ràng là một loại ý tứ chĩa mũi nhọn vào nơi này.


Trước đó Tô Bạch còn cho rằng đây chỉ là một nhiệm vụ đơn giản, trong nhà vệ sinh, Tiểu Huệ ủy khuất rơi lệ chính là một NPC dùng để thông báo nhiệm vụ, sau khi hắn tiếp nhận nhiệm vụ xong liền hết tác dụng, chỉ cần hắn tìm được sự ràng buộc, hoàn thành xong nhiệm vụ, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết tốt đẹp, thế nhưng từ lúc hắn ở trong nhà vệ sinh bức bách Tiểu Huệ cho đến giờ, Tô Bạch phát hiện ra nguy hiểm bên người Sở Triệu, thật ra vẫn luôn không có biến mất.


Tô Bạch có một loại xúc động đánh ngất xỉu Sở Triệu, sau đó trói anh ta lại, nhốt anh ta vào một chỗ trong mấy ngày, chờ hắn giải quyết xong mọi chuyện sẽ thả Sở Triệu ra. Sở Triệu là bạn tốt của hắn, sở dĩ hắn bị cuốn vào chuyện này cũng vì Sở Triệu, Tô Bạch dĩ nhiên không muốn Sở Triệu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng cũng không muốn Sở Triệu ở đó làm loạn tiết tấu suy nghĩ của hắn, đồng thời khiến cho hắn trở nên có chút… Ném chuột sợ vỡ bình.


Sở Triệu khẽ gật đầu, ra hiệu cho Tô Bạch cùng mình vào nhà.


Hai người đàn ông ngồi cạnh bàn trà, yên lặng hút thuốc, cả hai đều không nói chuyện, Tiểu Huệ đã đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi, người giúp việc rất ân cần pha trà mang tới.


Sau khi vào nhà, lực chú ý của Tô Bạch vẫn luôn chia ra một phần để chú ý đến người giúp việc.


Lúc đầu người phụ nữ đi trộm tình, sau đó chết đi, hiện tại còn nhảy nhót tưng bừng xuất hiện ở trước mặt hắn bận trước bận sau khiến cho Tô Bạch cảm thấy có chút buồn cười, đồng thời cũng có một loại cảm giác vô cùng quỷ dị.


Sau khi bưng trà, người giúp việc một lần nữa quay lại nhà bếp, Tô Bạch lơ đãng sờ lên mũi mình, sau đó nhìn bóng lưng của người giúp việc.


- Sao thế? Cậu coi trong cô ta? Chuyện này đơn giản, tôi có thể giúp cậu giải quyết,


Vào lúc này, Sở Triệu vậy mà bắt đầu biến thành ông mai.


Tô Bạch có chút dở khóc dở cười, tên gia hỏa này là tinh trùng lên não à.


Anh ta không nhìn thấy người giúp việc đi dép, nhưng lúc bước đi, gót chân cách mặt đất, cả người độn lên à?


Sở Triệu cầm chén trà trong tay, cảm nhận nhiệt độ của nước trà, anh ta còn cười đùa nói khẩu vị hắn thay đổi, càng ngày càng đặc biệt, Tô Bạch chỉ hơi lắc đầu, hắn càng lúc càng cảm thấy mình nên đánh ngất xỉu Sở Triệu rồi vác đi, cho dù sau này sự tình biến thành bộ dạng gì, ít nhất Sở Triệu sẽ an toàn.


Nhìn dáng vẻ xán lạn của gia hỏa này, thật đúng là đáng ăn đòn, người giúp việc trong nhà anh ta chết, bạn gái lại là một cương thi, Sở Triệu thật đúng là có bản lĩnh, người bình thường cho dù có đen đủi đến đâu đi chăng nữa cũng không đến mức tập hợp đủ người chơi đấu địa chủ như thế này.


Chẳng qua ngay lúc Tô Bạch đứng lên, giả bộ như đi tham quan trang trí nội thất trong nhà Sở Triệu, sau đó hắn lại đi đến sau lưng Sở Triệu, tay hắn vừa mới nâng lên, trong lòng Tô Bạch bỗng nhiên xuất hiện một loại cảm giác hoảng sợ, đây là một loại cảm giác tối tăm, giống như đang nhắc nhở hắn, nếu như hắn đánh ngất xỉu Sở Triệu, sự tình càng thêm khó bề phân biệt.


Chương 196

Bình Luận (0)
Comment