Chương 197
Ràng Buộc
Dù sao hiện tại Sở Triệu xem như là có một mối liên quan đến chuyện này, có rất nhiều những chi tiết manh mối nhỏ không thể thiếu trong chuyện xưa, vì bảo vệ Sở Triệu, để Sở Triệu rời ra chuyện này sẽ khiến cho độ khó khăn của nhiệm vụ hiện thực lần này gia tăng hơn nhiều, chẳng khác gì tự mình làm khó mình hơn.
Đây coi như là một lời nhắc nhở ư?
Một loại nhắc nhở của Phát Thanh Khủng Bố đối với thính giả giúp mình làm nhiệm vụ hiện thực?
Khóe môi Tô Bạch lộ ra nụ cười, thật đúng là có chút thụ sủng nhược kinh (được yêu quý, vừa mừng, vừa lo.), thế nhưng, ai bảo hắn là bệnh nhân tâm thần đâu?
Lúc trước, sở dĩ Sở Triệu lựa chọn gia nhập vào câu lạc bộ giết người, nguyên nhân lớn nhất là vì hắn, Sở Triệu biết bệnh của hắn, cho nên mới nguyện ý vì hắn, lấy thân phận của cảnh sát ra nhập vào câu lạc bộ giết người này, Cố Phàm là vì Huân Nhi, tuy nói lúc đó Sở Triệu lấy lý do là chán ghét thân phận cảnh sát này, thế nhưng Tô Bạch biết, đây chỉ là lấy cớ, cho dù Sở Triệu có chán ghét thân phận cảnh sát, cũng không đến mức dựa vào giết người để thu được cảm giác thỏa mãn.
“Bịch!”
Tay Tô Bạch đánh vào cổ Sở Triệu, Sở Triệu lập tức ngất đi, Tô Bạch khiêng Sở Triệu lên vai mình, không nói gì, cũng không giải thích gì, hắn đi thẳng ra ngoài, hắn muốn sắp xếp một chỗ ở tốt cho Sở Triệu, hẳn là nên để Sở Triệu đến nhà hắn, sau đó lại đưa Cát Tường và tiểu gia hỏa đến, mượn năng lực của Cát Tường, bảo vệ tốt cho Sở Triệu.
Khi đó Cát Tường hẳn là sẽ vì bảo đảm an toàn cho tiểu gia hỏa mà loại trừ đi những nguy hiểm gần đó, nếu ở bình thường, Tô Bạch thật đúng là không sai khiến được sủng vật của Lệ Chi.
Trong phòng bếp bỗng nhiên có tiếng động, người giúp việc đi ra, nhìn thấy Tô Bạch khiêng Sở Triệu, cô ta không kinh ngạc, vẻ mặt vẫn thản nhiên nói:
- Anh đi đâu thế?
Tô Bạch không có giải thích, hắn lười giải thích, mở cửa, đi ra ngoài.
Một nhà người không ra người, quỷ không ra quỷ!
Sở Triệu đỗ xe ở trước tòa nhà, chìa khóa xe vẫn còn ở trên người anh ta, Tô Bạch lấy chìa khóa xe, sau đó đặt Sở Triệu trên ghế lái phụ, trực tiếp lái xe rời khỏi tiểu khu.
Ở phía sau cửa sổ trong phòng ngủ của Sở Triệu, Tiểu Huệ đứng đó. Người giúp việc thì đứng sau cửa sổ trong nhà bếp.
Hai người phụ nữ đều mỉm cười, lãnh đạm nhìn cảnh này.
Tô Bạch xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng cong lên nở nụ cười, còn rất phong độ, vươn tay ra khỏi cửa sổ xe, vẫy tay chào tạm biệt.
Nửa tiếng sau, xe đến chỗ khách sạn, Tô Bạch đi lên trước đón Cát Tường và tiểu gia hỏa, sau khi Cát Tường chui vào xe liền nhìn thấy trong xe còn có một người đàn ông bị đánh ngất xỉu, nó dường như hiểu ra điều gì, lông dựng đứng, nhe răng trợn mắt với Tô Bạch, biểu cảm tức tối, nguyên nhân nó tức giận là bởi vì Tô Bạch vậy mà lại đem một người đàn ông không rõ hơi thở đặt chung một chỗ với tiểu gia hỏa, đây rõ ràng là chủ động trêu chọc tai họa.
Tô Bạch một lần nữa khởi động xe, nhìn dáng vẻ Cát Tường, hắn thở dài:
- Cậu ta là người anh em tốt, là bạn chơi đùa từ nhỏ đến lớn của tao, còn đây là con trai tao, cho dù là ai, tao đều không bỏ được, Cát Tường, lần này xem như tao lợi dụng mày, sau này nếu như có cơ hội, tao sẽ đền bù tổn thất cho mày, được không?
Cát Tường lắc đầu, lửa giận vẫn như cũ, trong mắt mèo của nó lộ ra khinh thường.
Hiển nhiên, đối với việc Tô Bạch dám không nói tiếng nào lợi dụng nó làm việc, Cát Tường rất không hài lòng, đương nhiên quan trọng nhất chính là Cát Tường có thể nhìn ra được lúc này Sở Triệu là một người có điềm xấu quấn thân, giữ anh ta ở bên người, ở cạnh tiểu gia hỏa là một loại biểu hiện không có trách nhiệm.
Nhìn thấy ánh mắt này, trong lòng Tô Bạch xông lên lửa giận, một tay lái xe, một tay khác xoay người chỉ về phía Cát Tường.
- Lệ Chi đi rồi, bây giờ mày chỉ có thể theo tao lăn lộn, con mẹ nó, mày có tin hay không, mày cách xa tao, không nói đến Thiên Đạo, Phát Thanh Khủng Bố sẽ ra lệnh cho người lùng giết mày ở trong nhiệm vụ hiện thực, đừng ở trước mặt tao bày ra dáng vẻ đại gia, mày chỉ là một con mèo hoang bị người ta vứt bỏ!
- Mặt khác thằng bé là con trai tao, không phải là con của mày, mày hỏi thử một chút xem, thằng bé muốn đi theo tao, hay đi với mày!
- Nếu mày không muốn đi, có thể lập tức xuống xe, cút đi cho tao!
Tô Bạch mở cửa sổ xe ra, gió thổi vào, mang theo hơi nóng.
Cát Tường ngây ngẩn cả người, nó không nghĩ đến Tô Bạch lại dám nói chuyện như thế với mình, bởi vì ngày thường cho dù nó có bày ra thái độ cao lãnh, Tô Bạch cũng không nói gì, thế nhưng hôm nay Tô Bạch giống như một thùng thuốc nổ, đụng một chút liền nổ.
Tiểu gia hỏa cũng bị thần sắc và giọng điệu của Tô Bạch lúc này dọa sợ, đưa tay gãi đuôi con mèo.
Thật ra chuyện này cũng không thể trách Tô Bạch, Sở Triệu và hắn có quan hệ rất tốt, nếu như chính mình đem anh ta đánh ngất xỉu, sau đó lại mặc kệ anh ta, đặt anh ta ở một nơi khác, thật đúng là không an toàn. Hơn nữa, hiện tại manh mối của nhiệm vụ hiện thực đã bị chính hắn chủ động đảo loạn, bản thân hắn phải qua đối mặt với một cục diện vô cùng phức tạp, lúc này con mèo đen lại bày ra sắc mặt cho hắn nhìn, sao Tô Bạch có thể có tâm trạng tốt?
Cuối cùng Cát Tường không có lựa chọn nhảy cửa sổ ra ngoài, chỉ yên lặng nằm xuống nhìn tiểu gia hỏa, trong mắt nó mang theo bất đắc dĩ và cưng chiều.
Đến nhà của mình, Tô Bạch trói Sở Triệu lên ghế, sau đó ôm tiểu gia hỏa đến phòng ngủ của mình, Cát Tường không nói lời nào đi theo sau.
Tô Bạch nắm tay tiểu gia hỏa, đặt ở trên môi hôn một chút, tiểu gia hỏa cười khanh khách, cậu bé rất thích cảm giác thân thiết với Tô Bạch.
- Ngoan, lần này người làm cha như cha kéo con xuống nước, là cha không đúng, nhưng con yên tâm, sau này cho dù con gặp phải chuyện gì, cha đều ở bên cạnh con, loại chuyện giống như lần trước chủ động đưa con đến yêu động sẽ không có nữa, cho dù cha phải chết.
Cuối cùng, Tô Bạch xoa đầu tiểu gia hỏa rồi đi ra khỏi nhà, ngồi lên xe.
Hai địa ngục hỏa shotgun được Tô Bạch đặt ở trên ghế lái phụ, Tô Bạch lấy ra túi văn kiện, trên đó có mấy chỗ hắn đánh dấu lại, trong đó có một chỗ khiến cho Tô Bạch cảm thấy nghi ngờ nhất, chính là cha của Sở Triệu, phải biết lúc đó cha Sở Triệu là người phụ trách xử lý vụ án này, trước đó Tiểu Huệ đã nói qua với hắn, Vương Tuyết cần thứ đồ ràng buộc, Tô Bạch đoán thứ ràng buộc kia chính là thứ chân chính dẫn đến cái chết của Vương Tuyết, thậm chí rất có khả năng là Thallium.
Cái chết của Vương Tuyết liên quan đến chất độc này, cho dù sau cùng thành công đem Thallium thải ra ngoài cơ thể, thế nhưng vẫn không cải thiện được thân thể đã bị tổn thương nghiêm trọng cuối cùng dẫn đến tử vong.
Khả năng Thallium là thứ ràng buộc Vương Tuyết là rất lớn, cho dù lúc đó cha Sở Triệu nhận rất nhiều áp lực từ phía trên, dẫn đến sau cùng vụ án bị che đậy không giải quyết được gì, nhưng dựa theo tính cách của cha Sở Triệu, trên tay ông ta nhất định là còn có gì đó.