Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 198 - Chương 198 Thì Ra Là Thế

Chương 198

Thì Ra Là Thế


Mấy trưởng bối trong nhà, cha mẹ Cố Phàm làm nghiên cứu khoa học, cha mẹ Huân Nhi làm về chính trị, còn về nhà Sở Triệu, ông nội và cha Sở Triệu đều tự mình chậm rãi đi lên, loại người này luôn lưu lại biện pháp dự phòng cho mình.


Nhưng khoảng thời gian gần đây, cha của Sở Triệu đang nghỉ phép ở nhà, đây là lúc ăn cơm, Sở Triệu tự mình nói ra, anh ta nói thật ra dạo này sức khỏe của cha Triệu có chút vấn đề, nhưng vì gia đình vẫn tiếp tục gánh vác, đây cũng chính là lý do vì sao Sở Triệu chịu chấp nhận thăng chức, đại khái là vì nể mặt mũi và sự vất vả của cha, anh ta mới không làm kiêu như thế.


Từ ngoại ô đến trung tâm thành phố Thượng Hải cũng không qua xa.


Thật ra hiện tại Tô Bạch có chút hối hận, sau khi chính mình nhận nhiệm vụ này, có lẽ hắn nên giống như hòa thượng, đi tìm một người hỗ trợ, cùng nhau làm nhiệm vụ, dù sao Phát Thanh Khủng Bố cũng cho phép chuyện này, chẳng qua tìm hay không tìm, hiệu quả cũng không khác nhau là mấy, bây giờ chính hắn cũng không biết người thính giả nào thích hợp đi làm nhiệm vụ cùng mình. Hơn nữa, hắn trực tiếp đánh ngất xỉu Sở Triệu, thay đổi hướng làm, chỉ cần người hợp tác với hắn không phải kẻ ngốc liền có thể biết được điều này có ý gì, đoán chừng đến lúc đó có thể trở mặt.


Một mình làm chuyện này, độ khó và lượng công việc quả thật rất lớn, hiện tại thái độ của Tô Bạch chính là đi một bước nhìn một bước.


Tô Bạch đỗ xe ở một cửa hàng tự phục vụ mua chút đồ ăn, sau đó lại một lần nữa lái xe đi, không bao lâu sau, Tô Bạch phát hiện ra có một chiếc xe vẫn luôn đi theo hắn.


Đi trên đường cao tốc, chuyện này cũng rất bình thường, dù sao phần lớn xe đều cùng đường, nhưng có một lần, bởi vì chiếc xe phía trước hắn đột nhiên thay đổi làn đường, khiến cho Tô Bạch không thể không giảm tốc độ xuống, chiếc xe kia vậy mà không có vượt qua hắn, tiếp tục giảm tốc độ, đi theo sau Tô Bạch.


Tô Bạch dứt khoát đánh tay lái, dừng xe ở bên đường.


Hắn mở cửa xe, xuống xe, Tô Bạch đột nhiên có cảm giác, rốt cuộc đây là thế giới hiện thực hay là thế giới chuyện xưa, vì sao trong thế giới hiện thực, chỉ điều tra một vụ án, thế mà lại dẫn đến những chuyện quỷ dị liên tiếp phát sinh.


Chiếc xe kia cũng dừng lại ở phía sau Tô Bạch, thế nhưng không ai xuống xe, trong xe có một người đàn ông đeo mặt nạ, mặt nạ rất xấu, một đôi mắt lạnh lẽo đang dõi theo Tô Bạch.


Người xấu xí kia đưa tay ra làm động tác cắt cổ, ý đồ uy hiếp rất rõ ràng, Tô Bạch nhanh chóng đưa ra câu trả lời của mình.


Hắn cầm địa ngục hỏa shotgun lên.


“Pằng!”


Một lần nữa bóp cò súng.


Người đàn ông xấu xí kia sửng sốt, dường như anh ta không nghĩ tới Tô Bạch lại dứt khoát như thế, trong nháy mắt, cửa kính xe vỡ nát, nửa người trên của anh ta hóa thành thịt nát.


Tô Bạch đi tới.


Mở cửa xe ra.


Ở trong xe, ngoại trừ tên hề này không còn có ai khác, chỉ có một cánh tay ở chỗ ghế phụ đang không ngừng di chuyển.


Trong mắt Tô Bạch lóe ra ánh sáng hiểu rõ, hắn cảm thấy mình đã hiểu vì sao liên tiếp phát sinh chuyện không hợp lẽ thường:


- Đây là thế giới hiện thực, dựa theo lý thuyết không đến mức khoa trương như thế, trừ khi…


…………..


- Dì, dì lại mơ thấy ác mộng à?


Trong một căn phòng ngủ được trang trí xa hoa, một người phụ nữ khoảng 40 tuổi đang co quắp ở góc giường, hai tay ôm lấy đầu gối của mình, cả người run lẩy bẩy, trong mắt bà ta đều là sự sợ hãi, nước mắt không ngừng chảy ra, dáng vẻ động lòng người, nhìn thấy mà yêu.


Tuy người phụ nữ không còn trẻ, thế nhưng vẫn còn rất xinh đẹp, dáng vẻ thướt tha, lúc này bà ta đang mặc một chiếc áo ngủ rất mê người, bắp đùi trắng nõn lộ ra bên ngoài, trước ngực cao vút cũng bởi vì hành động thất thường của mình mà lộ ra ngoài, rất có tiềm chất.


Một người đàn ông trẻ tuổi đứng ở bên cạnh bà ta, nhìn thấy dáng vẻ này của mẹ kế anh ta, trên mặt anh ta lộ ra vẻ đau lòng, ngồi xuống bên cạnh giường, ôm mẹ kế vào trong ngực.


- Chỉ là cơn ác mộng mà thôi, dì đừng sợ, có con ở đây.


Người phụ nữ dường như tìm được một người đáng tin cậy, bà ta lập tức ôm chặt lấy người đàn ông trẻ tuổi, vùi đầu vào trong ngực anh ta, mang theo sợ hãi khóc nức nở.


- Gia Thành, dì rất sợ, rất sợ hãi, mấy ngày hôm nay, mỗi ngày dì đều nằm mơ thấy cô ta, cô ta đến tìm dì để lấy mạng, dì rất sợ, cô ta vẫn có dáng vẻ giống như lúc trước, một chút cũng không thay đổi, ở trong mơ, cô ta đuổi theo dì, dì căn bản không thể chạy thoát.


- Con biết, không có chuyện gì, có con ở đây, dì sợ gì chứ?


- Gia Thành, hứa với gì, đừng rời xa dì, ở bên cạnh dì, có được không?


Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn người đàn ông trẻ tuổi.


- Con biết, con sẽ vĩnh viễn không rời khỏi dì, giống như lúc nhỏ dì đã đối xử tốt với con, sau này con cũng sẽ đối xử tốt với dì.


- Vẫn là Gia Thành nhà ta đau lòng dì, dì sẽ giống như lúc con còn nhỏ, làm cho con dễ chịu, hiện tại dì cũng chỉ còn chút năng lực nhỏ nhoi này, chỉ cần có thể làm cho con dễ chịu, làm cho con thoải mái, dì có thể làm bất cứ điều gì.


Người phụ nữ cởi áo của mình, đem da thịt trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, sau đó cởi khóa quần người đàn ông trẻ, đem vật kia ngậm vào trong miệng, quên mình ngậm lấy, dường như chỉ có trong loại vận động này, bà ta mới có thể thấy được giá trị của mình, có thể nhận được một loại cảm giác an toàn.


Trên mặt người đàn ông trẻ tuổi lộ vẻ thương tiếc, ngay sau đó là loại cảm giác sung sướng kia, sau khi anh ta bắn ra chất lỏng màu trắng, người phụ nữ ngẩng đầu, nhìn anh ta, đem toàn bộ thứ trong miệng nuốt xuống, cuối cùng ghé trên người đàn ông trẻ tuổi, hài lòng ngủ thiếp đi.


Người đàn ông nhẹ nhàng đắp chăn cho bà ta, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ, anh ta ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, lấy di động ra, gọi đến một số điện thoại.


- Alo, Từ Gia Thành, đã muộn như vậy anh gọi điện thoại cho tôi làm gì, thật vất vả mới có ba tháng liên tục không có nhiệm vụ gì, ngay cả một giấc ngủ ngon, anh cũng không để cho tôi ngủ ư?


- Tần Nhất Minh, những chuyện tôi nói anh làm, anh làm xong chưa?


Từ Gia Thành châm một điếu thuốc, kẹp ở trong tay, nhưng không có hút, đối phương đang giả bộ, thế nhưng Từ Gia Thành không có thời gian chơi đùa cùng anh ta, bởi vì trạng thái của mẹ kế anh ta đã càng lúc càng kém.


- Ha ha, anh cố ý hố chết tôi, tôi biết.


Giọng nói của Tần Nhất Minh lập tức trở nên lạnh lẽo:


- Mẹ nó, lúc đầu tôi cho rằng anh chỉ đơn thuần muốn để tôi giúp anh giết mấy người, ở trong thế giới chuyện xưa, tôi thiếu anh một nhân tình, chuyện này không giả, tôi cũng nguyện ý giúp anh làm một số chuyện, cùng lắm thì chọc đến nhân quả, khiến cho độ khó của thế giới chuyện xưa tiếp theo tăng lên, tôi không quá để ý đến việc này.


- Thế nhưng, anh thế mà bảo tôi qua phá hỏng nhiệm vụ hiện thực của Phát Thanh Khủng Bố, anh muốn hại chết tôi ư?


Chương 198

Bình Luận (0)
Comment