Chương 199
Chết Đi Chết Đi Chết Đi
Từ Gia Thành có chút ngoài ý muốn, anh ta nhíu mày nói:
- Nhiệm vụ thế giới hiện thực ư?
- Nói nhảm, tôi cho anh xem bức ảnh này.
Tần Nhất Minh nhanh chóng gửi một bức ảnh đến, Từ Gia Thành mở nó ra, song phương vẫn đang gọi điện thoại.
- Anh nhìn qua bức ảnh này đi, chỗ ngồi phía trước xe hoàn toàn bị đập nát, tôi phái một kẻ sống trong bang phái xã hội đen đi làm việc, thế nhưng anh ta trực tiếp biến thành thịt vụn. Tôi đã quan sát qua, đây là hiệu quả của một phát súng bắn ra.
Một phát súng.
- Một phát súng.
- Ngoại trừ vũ khí được đổi trong cửa hàng trên wechat, trong thế giới hiện thực còn có người bình thường có thể có được loại súng ống có uy lực không thể tưởng tượng này hay sao?
- Mặt khác, tôi nhọc nhằn khổ sở nuôi dưỡng mấy cái tay đều bị tên gia hỏa kia làm nát bét, một cái cũng không để lại, mẹ nó, Từ Gia Thành, lần này ông đây tổn thất lớn rồi.
Từ Gia Thành liếc thoáng qua hình ảnh, lại nghe Tần Nhất Minh nói, anh ta thở dài.
Nếu như người phụ nữ kia chỉ là âm hồn bất tán quay lại báo thù, anh ta đuổi đi là được, bình thường quỷ mang theo oán niệm trở về cũng nên tìm một người sống ở trần gian giúp mình khuếch trương chính nghĩa hoặc là báo thù rửa hận gì đó, một bên anh ta có thể tìm con quỷ có oán niệm kia để ra tay với nó, một bên có thể giết chết người giúp con quỷ kia, thế nhưng cả hai chuyện này, anh ta đều thất bại.
Lúc đầu Từ Gia Thành còn có một số nghi hoặc, chẳng qua đối phó với một con quỷ âm hồn bất tán mà thôi, vì sao lại phiền phức như thế, mấy lần vẫn không thể thành công, hiện tại anh ta rốt cuộc hiểu rõ, có thính giả nhúng tay vào chuyện này, hơn nữa rất có thể còn biến thành nhiệm vụ hiện thực của Phát Thanh Khủng Bố.
Vì sao, vì sao chứ.
Vụ án đã qua hơn 20 năm, vậy mà lại dẫn tới nhiệm vụ hiện thực của Phát Thanh Khủng Bố?
Đầu bên kia, Tần Nhất Minh vẫn tiếp tục nói:
- Từ Gia Thành, tôi khuyên anh vẫn nên thu tay lại đi, dù sao chuyện này tôi sẽ không tiếp tục làm nữa, trước đó tôi vô ý không biết đó là nhiệm vụ hiện thực, hơn nữa cũng không có ra tay, đoán chừng không dẫn đến nhân quả, hiện tại anh đã biết, bản thân anh cũng rất rõ ràng, nếu như tiếp tục ra tay, như vậy anh sẽ gặp rắc rối lớn.
- Tôi không có lựa chọn nào khác, nếu như mẹ anh xảy ra chuyện, bởi vì việc này mà gặp nguy hiểm, thậm chí là bị giày vò đến mức tiều tụy, anh sẽ thu tay lại ư?
Từ Gia Thành hỏi ngược lại.
- Tôi sẽ làm thế.
Tần Nhất Minh không chút do dự trả lời:
- Tôi thật sự làm thế, mạng của tôi còn lo không xong, quản sống chết của cha mẹ tôi làm gì.
- Thế nhưng tôi và anh không giống nhau.
Từ Gia Thành nói:
- Tôi không lãnh huyết như anh, hoặc là nói, trong chuyện này, tôi không thể lãnh huyết.
- Chẳng qua có một việc tôi có thể nói cho anh biết, thính giả làm nhiệm vụ kia, hình như là một tên gia hỏa không có thanh danh gì, khả năng độ hoàn thành nhiệm vụ dưới 3, đối với anh mà nói, dĩ nhiên không đáng nhắc đến.
- Cảm ơn lời nhắc nhở của anh.
Từ Gia Thành nói, đồng thời, từ trong lời nói của đối phương, anh ta nghe ra được một tầng ý tứ khác.
- Nếu như anh cứng rắn muốn làm tiếp, vậy thì khống chế một chút, đừng tự mình ra tay, đứng ở bên lợi dụng một số quan hệ của anh, tôi đề nghị anh thuê mấy người ngu ngốc giống như tôi giúp anh ra tay, chỉ cần anh chịu mất thêm chút máu, dù sao trên người anh có không ít đồ tốt, tùy tiện lấy ra một thứ, cho dù khó như nào, nhất định có người nguyện ý đi làm.
- Như vậy, giá tiền của anh là gì?
Từ Gia Thành dĩ nhiên biết rõ hàm ý khi Tần Nhất Minh nói những lời này, một tên gia hỏa có thể nói ra những lời không để ý đến sống chết của mẹ mình, người này chính xác là một kẻ liều mạng, chỉ cần anh ta đưa ra giá tiền phù hợp, cho dù là nhiệm vụ hiện thực của Phát Thanh Khủng Bố, người kia dám đi phá hỏng, trước đó đối phương bất mãn, tìm đủ lý do thoái thác đều chỉ vì cố tình muốn nâng giá, giống như lúc đi buôn vậy.
- Tôi muốn mảnh huyết ngọc trên người anh.
Tần Nhất Minh trực tiếp thể hiện ra công phu sư tử ngoạm.
- Giết được anh ta, huyết ngọc là của anh.
Từ Gia Thành không chút do dự, trực tiếp đồng ý.
Đầu dây bên kia điện thoại trầm mặc một chút, lập tức nói:
- Có phải tôi đã đưa ra giá quá thấp rồi không?
- Anh thật sự đưa huyết ngọc cho tôi ư?
- Làm sao lại cho tôi?
- Nó là thứ anh luôn trân quý, anh thật sự cam lòng ư?
- Ở ngay trước mặt tôi, trên minh ước với huyết ngọc, nhất định phải đem người kia giết chết, khối huyết ngọc này, hiện tại tôi liền có thể cho anh.
- Ha ha, thật đúng là một người con có hiếu, thế nhưng vì sao anh không tự mình đi làm?
- Tôi sợ chết.
Từ Gia Thành rất thẳng thắn:
- Tôi sợ sau khi tôi chết, không ai chăm sóc cho bà ấy.
- Được rồi, một lát nữa tôi sẽ qua chỗ anh, anh chờ tôi một chút, dù sao tôi cũng chỉ là kẻ cô độc, hơn nữa mỗi lần đều phúc lớn mạng lớn, không chết được, gan nhỏ chết đói, gan lớn chết no, tôi không sợ.
- Không có vấn đề gì.
Từ Gia Thành cúp máy, cầm điện thoại di động về phòng ngủ, nhìn người phụ nữ đang nằm ngủ say ở trên giường, khóe miệng bà ta còn có chất lỏng màu trắng chậm rãi chảy ra, cảnh tượng này, Từ Gia Thành cảm thấy rất mê người, cũng rất xúc động.
………
Cha của Sở Triệu không có ở đại viện quân khu, ông ta ở trong một tiểu khu bình thường, nhưng vị trí khá tốt, dù sao một nhà từ trẻ tới già nhà Sở Triệu đều quán triệt khiêm tốn, tuyệt đối sẽ không khoa trương, xa hoa.
Trước tiên, Tô Bạch tìm một khách sạn ở gần đó để ở lại, sau đó hắn ra ngoài mua một chút gì đó, cầm điện thoại trong phòng khách sạn, gọi một phần bữa tối, cuối cùng bởi vì chất lượng bữa ăn quá kém, hơn nữa bản thân hắn cũng không có tâm trạng ăn, Tô Bạch uống một lon bia, bên ngoài, sắc trời đã tối, Tô Bạch mua một chiếc mặt nạ đầu lâu, đeo nó lên mặt mình.
Hắn đứng ở trước gương trong phòng vệ sinh, lúc này hắn đang mặc một chiếc áo khoác đen, trên mặt đeo mặt nạ đầu lâu, đối với hình tượng này, Tô Bạch cảm thấy rất hài lòng.
- Mình đã nói làm sao lại kỳ lạ như thế, ở trong thế giới hiện thực lại liên tiếp gặp được sự kiện quỷ dị, không biết là kẻ nào to gan như thế, ở trong thế giới hiện thực của ông đây, vậy mà dám thò một chân vào.
Tô Bạch đưa tay ra, nâng mặt nạ lên.
Trong gương, Tô Bạch cố ý phóng ra một ít hơi thở của mình, lập tức trên người hắn lộ ra khí chất lạnh lẽo túc sát, kết hợp với quần áo hắn đang mặt trên người, thật đúng là rất phù hợp.
Tô Bạch muốn đi đến nhà cha Sở Triệu hỏi một ít chuyện, có lẽ phải cần dùng một bạo lực, vì để sau này hai người còn có thể tiếp tục làm anh em tốt, hắn chỉ có thể che giấu diếm một chút thân phận của mình trước mặt cha Sở Triệu, chẳng qua ngụy trang như thế cũng chỉ là quyết định trong lúc Tô Bạch tâm huyết dâng trào, thế nhưng nó lại khiến Tô Bạch cảm thấy khá thích thú.
Đáng tiếc, cho dù là chiếc áo khoác màu đen hay là mặt nạ này đều chỉ là những thứ đồ bình thường, thật ra ở trong cửa hàng trên wechat có trang phục và mặt nạ, chỉ là bây giờ Tô Bạch có chút xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch, không mua nổi, hắn chỉ có thể dùng những thứ này.
Dường như rất hài lòng với tạo hình hiện tại của chính mình, Tô Bạch giống như một đứa trẻ bỗng nhiên có chút tâm huyết dâng trào.
Lấy hai khẩu súng ra, chỉ họng súng về khắp xung quanh, trong miệng lẩm bẩm:
- Chết đi, chết đi, chết đi…
Sau đó Tô Bạch ngừng lại, một tay chống lên vách tường nhà vệ sinh, đối với hành động tự kỷ vừa rồi của mình, Tô Bạch có chút dở khóc dở cười.
Đến giờ, Tô Bạch cầm một lon bia trong tay, trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Đêm nay, hẳn là một đêm không an bình…