Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 200 - Chương 200 Cậu Đánh Không Lại Tôi

Chương 200

Cậu Đánh Không Lại Tôi

.

.

- -------------------------


Trong căn nhà nho nhỏ gồm hai phòng ngủ và một phòng khách, bên trong được trang trí không quá cầu kỳ, nhưng mang theo một loại phẩm vị của chủ nhân ngồi nhà, không thể nói là trang nhã, nhưng làm cho người ta cảm thấy gọn gàng, mộc mạc.


Trong nhà có không ít tranh, phần lớn là tác phẩm của người trong nhà, có một số đó là của ông nội Sở Triệu, một số là của cha Sở Triệu, còn có một phần là của Sở Triệu.


Ban đầu ông nội của Sở Triệu xuất thân từ lính trinh sát, sau đó được điều đến làm cảnh sát hình sự, ông có thể xem như là cảnh sát đúng nghĩa sớm nhất của cảnh sát Trung Quốc. Lúc còn trẻ, cha Sở Triệu cũng ở trong quân đội, sau đó tham gia chiến đấu, lập được chiến công, dựa vào quan hệ của ông nội Sở Triệu, một bước lên cao, sau này năng lực của cha Sở Triệu ưu tú, lại giỏi về làm người, trên con đường làm quan thật đúng là xuôi gió xuôi nước.


Tô gia mà Tô Bạch không lui tới và Liễu gia sau lưng Huân Nhi, ngay từ khi chế độ cộng hòa mới được xây dựng, hai nhà đều nằm trong nhóm gia tộc có công trạng, hơn nữa trải qua mấy lần phong ba chính trị, bọn họ vẫn đứng vững không ngã, dần dần tạo thành thành tựu như ngày hôm nay, loại gia tộc chính trị và những quan chức bình thường có bản chất không giống nhau, bọn họ gần giống như hoàng thân quốc thích ở thời cổ đại, chỉ cần chính mình không phạm vào sai lầm ngớ ngẩn gây ra tội lớn, trên cơ bản hưng vong với đất nước.


Cho nên nói, khi còn nhỏ, Sở Triệu có thể cùng chơi với đám người Tô Bạch, Huân Nhi và Cố Phàm, đều là dựa vào cha và ông nội anh ta đặt xuống một quân cờ, dù sao hai chữ bạn bè cũng là hai xâu tiền, có nghĩa là nếu như kinh tế, thân phận và địa vị của hai bên không bình đẳng, rất khó thành bạn bè chân chính, điều này đủ để thấy được ông nội và cha của Sở Triệu, từ một cây cỏ phấn đấu nên ngày hôm nay là không dễ.


Chẳng qua, đại khái bởi vì hai thế hệ đều xuất thân từ chân đất, cho nên đối với đời sau càng hy vọng lớn hơn, thật ra Sở Triệu không hề giống với dáng vẻ cà lơ cà phất mà anh ta biểu hiện ra, Tô Bạch còn nhớ khi còn đi học, Sở Triệu biết chơi mấy nhạc cụ và viết thư pháp, nhìn anh ta giống như mấy người xuất thân từ dòng dõi nho học.


Có lẽ, vốn dĩ anh ta nên giống như Tô Bạch, tự mình lựa chọn con đường mà mình thích, chọn một con đường bình thường hoặc làm một nghệ thuật gia, cũng chính vì nguyên nhân này, lúc gia đình ép anh ta đi làm cảnh sát, anh ta mới có một loại cảm giác bài xích mãnh liệt như thế.


Lần này Tô Bạch vẫn không có đi vào từ cửa chính, có lẽ bởi vì hắn đã có chút thói quen leo từ cửa sổ vào, cửa sổ phòng ngủ nhà Sở Triệu không khóa, bởi vì nơi này là tầng 7, muốn leo lên làm trộm, độ khó quả thực rất lớn, thế nhưng đối với Tô Bạch mà nói, chuyện này không tính là khó khăn gì.


Tô Bạch dùng cả hai tay hai chân, Tô Bạch nhanh chóng leo đến ban công nhà Sở Triệu, đưa tay ra phủi bụi trên áo khoác, sửa sang lại một chút cổ áo của mình, Tô Bạch mở cửa sổ sát mặt đất trong phòng ngủ ra, đi vào.


Đây là phòng ngủ của cha mẹ Sở Triệu, trong phòng ngủ có thảm màu đỏ, ga giường màu trắng, chăn màn được gấp đúng theo tiêu chuẩn quân đội.


Trong phòng khách truyền đến tiếng cười nói, một nam một nữ, hẳn là cha mẹ Sở Triệu đang nói chuyện, có lẽ lúc này hai người đang ăn bữa tối.


Tô Bạch đi đến cạnh cửa lớn, đưa tay ra, khẽ mở chốt cửa, cửa mở ra một khe nhỏ, sau đó, Tô Bạch cầm theo dao găm, trực tiếp mở cửa ra.


“Răng rắc!”


Họng súng lạnh như băng chống đỡ lên ngực Tô Bạch.


Một người đàn ông gần 50 tuổi cầm súng chỉ vào hắn, đó là cha Sở Triệu, Sở Kiến Quốc.


Một tay khác của Sở Kiến Quốc còn cầm một đôi đũa, trên chiếc đũa còn đang kẹp lấy một quả cà, hiển nhiên ông vừa ngồi trên bàn ăn cơm, tốc độ rất nhanh, không hổ là quân nhân đã trải qua chiến tranh.


Tô Bạch giơ hai tay lên đỉnh đầu, làm ra tư thế đầu hàng, thân thể buông lỏng.


Sở Kiến Quốc liếc thoáng qua dao găm trong tay Tô Bạch, khóe miệng mang theo ý cười.


- Không giống như tên trộm nhỏ, thoạt nhìn giống như muốn đột nhập vào nhà để giết người.


Lúc này mẹ Sở Triệu ngồi trên ghế, dáng vẻ có chút khẩn trương nhưng không quá bối rối.


Lần gặp gỡ trước giữa Tô Bạch và Sở Kiến Quốc vẫn là vào khoảng 7 – 8 năm trước, mấy năm nay, mấy người trẻ thường xuyên tụ hội, nhưng cơ bản đều không gặp gia trưởng, nhất là sau khi bọn họ thành lập ra câu lạc bộ giết người, càng không thể để cho người nhà đối phương phát hiện ra manh mối gì.


Cho nên Tô Bạch tin tưởng Sở Kiến Quốc có thể mơ hồ nhớ dáng vẻ của hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không thể nhận ra giọng nói của hắn.


- Tôi đến hỏi một chút chuyện.


- Ồ, chuyện gì?


Trên mặt Sở Kiến Quốc nở nụ cười ý vị thâm trường:


- Người khác đến hỏi chuyện đều mang theo rượu và thuốc đến cửa, làm sao đến lượt cậu đến nơi này, lại mang theo dao găm và mặt nạ?


Tô Bạch bước lên một bước.


“Pằng!”


Tiếng súng vang lên.


Bởi vì họng súng chống đỡ lên da thịt Tô Bạch, cho nên tiếng súng mang theo một cảm giác trầm đục, cũng không quá lớn, trước đó thân thể Tô Bạch bước lên một bước,cố gắng hướng họng súng xuống dưới, viên đạn bắn vào bụng hắn.


Sở Kiến Quốc chỉ bắn một phát súng, ông bắn rất dứt khoát, hơn nữa còn rất chắc chắn Tô Bạch sẽ vì một phát súng này mà ngã xuống đất, đây là kinh nghiệm của lão quân nhân, chỉ là loại kinh nghiệm này chỉ hữu hiệu với người bình thường, đối với một người đã sớm thoát ly khỏi người bình thường, đạt tới cấp độ biến thái như Tô Bạch mà nói, nó không thích hợp.


Trúng một phát súng cũng không khiến cho Tô Bạch mất hết sức ngã xuống đất, trong nháy mắt hắn chuyển sang trạng thái cương thi, một tay Tô Bạch giữ cổ của Sở Kiến Quốc, nâng ông lên trên vách tường, để đỉnh đầu ông chạm trần nhà, đồng thời một tay khác cầm dao găm kề cổ Sở Kiến Quốc.


Mẹ Sở Triệu sợ che miệng, không kêu thành tiếng, hiển nhiên bà sợ chính mình kêu lên sẽ khiến cho người này ra tay với chồng mình, bà sợ kích thích đến Tô Bạch.


- Tôi đến hỏi vụ án của Vương Tuyết năm 1994, tôi không nghĩ đến chuyện giết người.


Xuyên qua mặt nạ đầu lâu, ánh mắt Tô Bạch lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Kiến Quốc.


Sở Kiến Quốc chưa từng khẩn trương, tuy bởi vì hô hấp có chút khó khăn, sắc mặt ông có chút không dễ nhìn, thế nhưng Tô Bạch có thể cảm giác được, cha của Sở Triệu rất bình tĩnh.


- Được… Tôi… Nói… Cho cậu…


Tô Bạch buông lỏng tay ra, Sở Kiến Quốc ngồi trên mặt đất, lấy tay xoa cổ, đồng thời không cam lòng nói:


- Nếu như tôi trẻ lại 10 tuổi, cậu đánh không lại tôi.


- Nhưng tôi chưa dùng hết sức.


Tô Bạch trả lời.


“…” Sở Kiến Quốc.


Tô Bạch đi đến bên cạnh bàn ăn, nói với mẹ Sở Triệu:


- Dì có thể đi pha nước giúp tôi được không?


Lúc này Sở Kiến Quốc cũng đi tới, kéo ghế ngồi xuống, ra hiệu cho vợ mình đi pha trà.


Tô Bạch ngồi xuống, cất dao găm đi, thế nhưng hắn vẫn đeo mặt nạ, hắn không sợ bỗng nhiên Sở Kiến Quốc nổi điên, bởi vì hắn có lòng tin khống chế cục diện, nếu như bình thường, đối với loại cấp cán bộ quốc gia như Sở Kiến Quốc, quan hệ nhân quả quá lớn, thế nhưng bây giờ hắn đang thực hiện nhiệm vụ hiện thực, cho nên có thể tùy cơ ứng biến, chỉ cần không quá phận hoặc cố ý, hắn có thể được Phát Thanh Khủng Bố “thông cảm”


Chương 200

Bình Luận (0)
Comment