Chương 201
Hung Thủ Là Ai
Dĩ nhiên Tô Bạch cũng không có ý định thật sự làm bị thương cha Sở Triệu, nếu như nói vì cứu hoặc là giúp Sở Triệu, tiện đường giết cả nhà anh ta, như vậy thật đúng là thiếu đạo đức.
- Vụ án này đã qua tay tôi, cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi.
Sở Kiến Quốc nói.
- Ông muốn nói gì thì nói ra trước đi.
Tô Bạch nhận lấy chén trà từ trong tay mẹ Sở Triệu, uống một ngụm, hắn không lo lắng trong này có bỏ thuốc, lúc này cục diện đã dịu đi, Tô Bạch không có thả ra sát khí trên người mình, từ việc trước đó mẹ Sở Triệu cố ý ngăn không cho mình hét chói tai, có thể thấy được, bà không phải là người phụ nữ ngu ngốc, dĩ nhiên sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn.
- Có một số tư liệu ở phòng làm việc của tôi, chúng ta có thể qua phòng làm việc của tôi nói chuyện.
Sở Kiến Quốc đứng dậy, đi về phía phòng làm việc của ông, đồng thời nói với vợ mình:
- Không cần gọi điện thông báo cho người khác, tôi chỉ trò chuyện với cậu ta một lúc.
Mẹ Sở Triệu gật đầu.
Tô Bạch cười, quan hệ của người trong gia đình này, thật đúng là hài hòa.
Đi theo Sở Kiến Quốc vào trong phòng làm việc, phòng làm việc của ông không lớn, một giá sách, một bàn làm việc, trên bàn làm việc có một chiếc máy tính.
Sở Kiến Quốc mở máy tính ra:
- Tôi đã sưu tầm tài liệu về vụ án đó, tài liệu được lưu trong máy tính.
Đối với chuyện Sở Kiến Quốc dùng máy tính, Tô Bạch không cảm thấy kỳ lạ, đầu năm nay, nếu như muốn tiếp tục thăng chức, không thể lạc hậu.
Sở Kiến Quốc chuyển màn hình đến trước mặt Tô Bạch, đó là một bức ảnh chụp Vương Tuyết.
- Là cô ta.
Tô Bạch nói.
- Cô gái này bị chết rất thảm, hiện tại tôi còn nhớ rất rõ ràng, cô ta cứ thế bị giày vò cho đến chết.
Giọng nói của Sở Kiến Quốc mang theo một chút thổn thức. Hơn 20 năm trước, lúc vụ án này xảy ra, ông mới từ bộ đội chuyển công tác không được bao lâu, con của ông vừa chào đời.
- Tôi muốn biết hung thủ là ai, khi đó truyền thông, cảnh sát các người đều bao che cho hung thủ, bởi vì bối cảnh gia đình của hung thủ không đơn giản.
Tô Bạch gác chân mình lên bàn làm việc, nhìn Sở Kiến Quốc.
- Bảo sao hay vậy mà thôi, lúc ấy thật ra tôi đã gần điều tra ra chân tướng vụ án, cũng đã nói qua với thân nhân người bị hại về việc sắp tra ra được manh mối của vụ án, thế nhưng sau đó, phía trên vẫn cho dừng lại, đến sau cùng, vụ án này vĩnh viễn bị ép xuống, đến nay cũng đã hơn 20 năm trôi qua.
- Lời này của ông, tôi không hiểu cho lắm.
Tô Bạch liếc thoáng qua Sở Kiến Quốc:
- Lời nói trước sau của ông có chút mâu thuẫn.
- Ha ha.
Sở Kiến Quốc cười:
- Cho dù gia đình hung thủ có bối cảnh lớn như thế nào đi chăng nữa, trước mặt vụ án này cũng không có tác dụng gì, bởi vì lúc đó vụ án này rất oanh động, gần như tất cả người qua đường đều biết, nếu như chỉ vì bảo vệ một hung thủ có bối cảnh, thật sự là được không bù nổi mất.
- Thế nhưng ông còn nói bên trên…
Sở Kiến Quốc cắt ngang lời Tô Bạch, khoanh hai tay trước ngực:
- Nếu như hung thủ không phải là một người, mà chính là mấy chục người, thậm chí… Là hàng trăm người, cậu còn có thể bắt và công bố ra không?
Tô Bạch mím môi, dĩ nhiên động tác này được che giấu dưới lớp mặt nạ, Sở Kiến Quốc không nhìn thấy, sau đó Tô Bạch chậm rãi tiêu hóa câu nói này của Sở Kiến Quốc, cuối cùng, Tô Bạch nói ra hai chữ:
- Thú vị.
Đúng thế, rất thú bị, bình thường vụ án giết người, nhất là vụ án giết một người, trên cơ bản hung thủ chỉ có một người, nhiều nhất là có thêm một đồng lõa, nếu như số lượng hung thủ nhiều thêm một số người, thật ra đã không cần qua mưu sát, chuyện này liền thay đổi tính chất.
Trước đó trên imternet có đưa ra đủ loại suy đoán về vụ án này, thậm chí còn khóa chặt đối tượng hiềm nghi, sau đó nghĩ ra đủ loại khả năng, trong đó người bị nhận định là có khả năng gây ra vụ án này nhất, chính là người có gia thế không đơn giản, cho nên được phía sau bao che, dẫn đến việc lúc sắp phá được án, cảnh sát bỗng nhiên dừng lại, không công bố chuyện gì nữa.
Chẳng qua từ trước đến nay, ánh mắt của quần chúng không phải đều sáng như tuyết, quần chúng thường dễ dàng bị mê hoặc, hơn nữa bản năng của quần chúng chính là tin tưởng vào sự việc mà bọn họ nguyện ý tin tưởng, phần lớn mọi người đều lười đi tìm tòi nghiên cứu cái gọi là chân tướng.
Đối với chuyện Sở Kiến Quốc nói, thật ra Tô Bạch không quá giật mình, ngược lại hắn cảm thấy rất thú vị, chẳng qua sau khi cảm thấy thú vị, còn có một phiền phức lớn. Nếu như hung thủ giống như Sở Kiến Quốc đã nói, không phải một người mà là một đám người, như vậy chuyện hắn đi tìm đồ vật ràng buộc Vương Tuyết liền có phạm vi lớn hơn. Thậm chí có chút cảm giác giống như mò kim dưới đáy biển. Hắn cũng không có năng lực tác động lên cảnh sát, để cảnh sát một lần nữa mở rộng quy mô điều tra vụ án này, nếu như phải điều tra 100 người, như vậy nhiệm vụ hiện thực lần này, trên cơ bản có thể tuyên bố thất bại, bởi vì bằng vào năng lực của Tô Bạch, hắn căn bản không có biện pháp hoàn thành.
Ngón tay Sở Kiến Quốc gõ lên con chuột, sau đó thở dài nhìn Tô Bạch.
- Gần 100 sinh viên đại học Thượng Hải ở năm 1994, lúc đó bọn họ chỉ là sinh viên, còn hiện nay, bọn họ có giá trị hơn nhiều, lực ảnh hưởng và giá trị xã hội lớn hơn, nếu như 100 người này đều bị bắt lại, đều bị liệt vào diện nghi phạm giết người, cậu biết khi đó, điều này có ý gì không?
Tô Bạch nắm chặt tay, sau đó bỗng nhiên mở ra.
Ý tứ rất đơn giản.
Chính là nổ tung.
100 sinh viên đại học là hung thủ, cho dù là bây giờ nghĩ đến chuyện này đều cảm thấy có chút không rét mà run, đừng nói là hơn 20 năm trước, cho nên việc đem vụ án này đè xuống, dường như là phương pháp tốt nhất.
Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết chính là những điều Sở Kiến Quốc nói ra đều là sự thật.
- Tôi cần tin tức chính xác, ví dụ như vì cái gì?
Tô Bạch truy hỏi.
Sở Kiến Quốc do dự một chút, sau đó buông lỏng người:
- Những điều đó thuộc vào điều lệ giữ bí mật, tôi không thể nói, cho dù cậu có giết tôi, tôi cũng không thể nói.
- Bảo thủ.
Tô Bạch đem chân từ trên mặt bàn thu lại, đứng dậy:
- Tôi cần manh mối và chân tướng, chuyện này rất quan trọng với tôi.
- Thế nhưng tôi thật sự không thể nói ra, điều duy nhất tôi có thể tiết lộ chính là, lúc trước khoảng 100 sinh viên đại học kia đều là người tham dự, hơn nữa không giống như mấy người qua đường thờ ơ trong vụ án Tiểu Nguyệt Nguyệt, bọn họ chỉ giả bộ như không nhìn thấy, xét về mặt đạo đức, bọn họ sẽ phải chịu chỉ trích, thế nhưng đứng ở góc độ pháp luật mà nói, bọn họ không có phạm tội, còn ở trong vụ án này, những sinh viên kia đều là người tham dự, bọn họ lần một, lần hai đẩy Vương Tuyết đến vực thẳm.
- Đến sau cùng, tôi tận mắt nhìn thấy Vương Tuyết từng bước biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ, tôi đã đừng đi lên chiến trường, thế nhưng nhìn thấy cảnh tượng này vẫn cảm thấy không rét mà run, rốt cuộc là thứ gì đã biến những sinh viên được hưởng nền giáo dục đại học, trở thành những đao phủ máu lạnh.