Chương 202
Trở Lại Vụ Án
“Ông nói úp mở nhiều như thế, làm sao lại không nói nhiều hơn một chút, nói thẳng cho tôi biết.”
- Nói thật với ông, tôi không thể dùng sức mạnh với ông, cũng không thể làm tổn thương ông, thế nhưng nếu như từ chỗ ông, tôi không thể lấy được tin tức và chân tướng mà tôi muốn biết, tôi sẽ thuận thế đi tìm cấp trên hoặc là cấp dưới khi đó của ông, đối xử với bọn họ, tôi không biết mình có thể làm ra chuyện gì, hơn nữa, cho dù ông sớm thông báo cho cảnh sát, hoặc thậm chí là tiến hành truy lùng tôi, thật ra bản thân ông cũng rất rõ ràng, điều này không có tác dụng gì với tôi.
Sở Kiến Quốc thở dài, kéo ngăn kéo của chính mình ra, cầm một chiếc laptop cũ trong tay, sau đó nặng nề đặt trên mặt bàn, nghiêm túc nói:
- Đây là bí mật trọng đại, tôi tuyệt đối không nói cho cậu biết.
Tô Bạch khẽ gật đầu, đi qua, đánh mạnh vào gáy Sở Kiến Quốc, Sở Kiến Quốc ngất đi, Tô Bạch cầm laptop trong tay, mở cửa phòng làm việc ra, đi đến chỗ sofa mà mẹ Sở Triệu vẫn luôn ngồi ở đó lo lắng chờ đợi.
- Dì à, chú vừa ngất, dì rót cho chú cốc nước, tôi đi trước.
Sau khi Tô Bạch nói xong, hắn trực tiếp đi qua phòng khách, mở cửa phòng, đường đường chính chính rời khỏi căn nhà này.
Lúc Tô Bạch quay lại khách sạn đã là rạng sáng, Tô Bạch không có vội vã mở laptop này ra xem mà chính là cởi áo khoác và mặt nạ ra trước, đi tắm, sau đó khoác áo choàng tắm đi lên giường, cầm theo laptop trong tay.
Ở trong chiếc laptop này, Sở Kiến Quốc ghi chép lại góc nhìn của mình đối với vụ án này, quá trình điều tra vụ án, cũng như manh mối để lại, Tô Bạch có thể cảm thấy được, đối với một lão tướng trinh sát như Sở Kiến Quốc mà nói, tận mắt nhìn thấy người bị hại chết thảm ngay trước mặt mình, vụ án lại không thể không gác lại, trong lòng ông nhất định không hài lòng, cho nên mới có sự xuất hiện của chiếc laptop này.
Vừa đọc nội dung trên laptop, Tô Bạch vừa tưởng tượng ra hình ảnh lúc đó.
Năm 94, đại học Thượng Hải là đại học danh tiếng nhất cả nước, giống như hơn 20 năm sau, nó vẫn là trường nằm trong top đầu của Trung Quốc.
Sinh viên năm đó thật đúng là có giá hơn bây giờ rất nhiều, địa vị xã hội cũng cao hơn.
Lúc này Tô Bạch đang đứng trong một căn phòng học, đây là một căn phòng tự học, hắn theo tự thuật trong laptop của Sở Kiến Quốc, ở trong đầu mình, bắt đầu trở lại chân tướng vụ án giết người đã bị phủ bụi hơn 20 năm.
Đây là Vương Tuyết trước khi chưa bị đầu độc.
Một cô gái rất thanh tú, Tô Bạch nhìn thấy qua ảnh của cô ta, cho dù đặt ở hơn 20 năm sau, ở trong số sinh viên nữ cũng coi như là thượng tầng, rất xinh đẹp.
Vương Tuyết nhìn thoáng qua Tô Bạch, sau đó bắt đầu làm bài tập.
Tô Bạch ngồi xuống ngay cạnh Vương Tuyết.
Một lúc sau, Vương Tuyết đứng dậy, hẳn là đi vệ sinh, rời khỏi giảng đường xếp theo hình bậc thang.
Ngay sau đó, Tô Bạch nhìn thấy một bóng người, một bóng người mơ hồ đi vào căn phòng học này, đem một mảnh giấy nhỏ kẹp dưới sách Vương Tuyết.
Bóng người mơ hồ này là Tô Bạch căn cứ vào tự thuật trong laptop của Sở Kiến Quốc, tự mình tưởng tượng trong đầu, cụ thể là ai, Tô Bạch không rõ, Sở Kiến Quốc cũng không rõ, dù sao vụ án này không đem tất cả hung thủ và tất cả người tham dự đều truy nã, rất nhiều thứ không thể được kiểm chứng.
Tô Bạch căn cứ vào trong laptop, biết có một người, ngay lúc Vương Tuyết lơ đãng nhét vào một tờ giấy, mà tờ giấy này cũng chính là mở màn cho vụ án oanh động khắp cả nước khi đó, thậm chí là ngay đến tận bây giờ, sau hơn 20 năm vẫn có nhiều người thảo luận về nó.
Sau khi bóng người kia rời đi, Vương Tuyết quay lại, cô ta cười với Tô Bạch, sau đó ngồi về chỗ của mình, trong lúc lật sách nhìn thấy mảnh giấy được kẹp ở dưới kia.
Tô Bạch lại gần, hắn biết trên tờ giấy đó viết gì, bởi vì trong laptop của Sở Kiến Quốc có ghi chép rất chi tiết, ngay cả sau khi Vương Tuyết trúng độc, cả người hôn mê, thậm chí là khi thân thể Vương Tuyết càng ngày càng lụi bại, cuối cùng tử vong, trong lúc này có một quá trình, Tô Bạch không biết Sở Kiến Quốc biết được nội dung tờ giấy này thông qua miệng Vương Tuyết, hay là thông qua con đường khác để điều tra, ví dụ như cuối cùng cho dù cấp trên đè ép vụ án này xuống, nhưng khi đó ông vẫn làm rất nhiều điều tra, thậm chí là thẩm vấn qua một số người tham dự. Còn Vương Tuyết, sau khi bị đầu độc, phương diện trí lực nhanh chóng thoái hóa, khả năng lấy được manh mối trong miệng cô ta là rất thấp.
Nội dung trên tờ giấy chính là
“Có muốn thể nghiệm qua một loại cảm giác giết người mới lạ không?
Có muốn nhận được loại cảm giác khẩn trương và kích thích khi giết người không?
Nếu như cô muốn, hãy ghi lại ý nghĩ của mình ở mặt sau tờ giấy này, sau đó ném vào thùng rác trong phòng tự học.”
Vương Tuyết nhíu mày thì thầm một tiếng: “Thật vô vị.”
Chẳng qua Vương Tuyết không vứt bỏ tờ giấy giống như một trò đùa dai này đi, cô ta viết lên phía sau mảnh giấy này:
“Bạn học, tôi không biết bạn là ai, nhưng mong bạn đừng đùa kiểu này, bởi vì đùa kiểu này sẽ khiến cho người ta cảm thấy bạn không có gia giáo!!!”
Phía sau Vương Tuyết dùng ba dấu chấm than để cường điệu, cô ta đang chuẩn bị cho kỳ thi, trong lòng bực bội, cho nên thấy người đùa giỡn kiểu này, cô ta rất tức giận.
Tô Bạch vẫn luôn bên cạnh, yên lặng nhìn lấy tất cả, thật ra tất cả những điều này đều là do hắn căn cứ vào ghi chép trong laptop của Sở Kiến Quốc, sau đó ở trong đầu, mô phỏng ra hình ảnh khi đó.
Rất nhanh, trời sắp tối, Vương Tuyết thu dọn sách vở của mình đứng dậy, rời khỏi phòng tự học, lúc cô ta đi ra khỏi phòng, cô ta ném tờ giấy này vào trong sọt rác.
Tô Bạch không đi, hắn vẫn luôn ngồi ở đó, khoảng nửa tiếng sau, khi đèn đều tắt, hẳn là nhân viên quản lý khu vực giảng đường đã tắt nguồn điện.
Đúng lúc này, Tô Bạch đang ngồi ở một góc trong phòng học, hắn nghe thấy trong những căn phòng học khác cùng tầng không ngừng truyền ra tiếng mở cửa và đóng cửa, hiển nhiên có người đi vào lại nhanh chóng đi ra.
Rất nhanh, cửa căn phòng học Tô Bạch đang ngồi cũng bị mở ra, một bóng đen đi tới, đổ thùng rác ra, trong tay người này cầm theo đèn pin, người này nhặt mảnh giấy lên, lúc người này nhìn thấy dòng chữ Vương Tuyết lưu lại, cả người lộ ra kích động và phẫn nộ, Tô Bạch nhìn thấy bóng đen kia bởi vì tức giận mà thân thể run rẩy, có lẽ là một số từ ngữ trong đó của Vương Tuyết đã chạm vào vẩy rồng của bóng đen kia.
Trong phòng tự học tối thui, chỉ có hai người, một người là Tô Bạch ngồi ở phía sau cùng, một người khác là bóng đen đứng ở cửa ra vào, trên tay còn cầm mảnh giấy kia.
Trong lòng Tô Bạch không khỏi thổn thức, cô gái kia, bởi vì mấy câu mình viết lại, cho nên mới trở thành mục tiêu ư?