Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 203 - Chương 203 Trò Chơi Giết Người

Chương 203

Trò Chơi Giết Người


Đây là một loại cảm giác từ trong sâu thẳm, dường như Vương Tuyết đã làm điều thừa, sau cùng kích thích bóng đen kia, đến lúc này, Tô Bạch có thể chắc chắn, những dòng chữ Vương Tuyết viết trên tờ giấy kia đã hoàn toàn chọc giận tên hung thủ này, là tiền đề cho vụ án đầu độc khiến cho cả nước oanh động.


Có lẽ nếu như ngày đó Vương Tuyết chỉ coi mảnh giấy này trò đùa dai, hoặc là ngộ nhỡ tâm trạng cô ta tốt hơn, coi nó như một trò chơi, tùy ý viết tham dự, có lẽ kết cục và tương lai của cô ta không giống như thế.


Dĩ nhiên những thứ này vốn dĩ không tồn tại nếu như, Tô Bạch cũng chỉ dựa vào những gì ghi trên laptop của Sở Kiến Quốc để mô phỏng lại cảnh tượng lúc đó mà thôi, tất cả đều đã xảy ra, Tô Bạch giống như đang ngồi trong rạp chiếu phim, theo dõi một bộ phim điện ảnh, trong lòng phát ra vô vạn cảm khái.


Tô Bạch đứng dậy rời khỏi căn phòng tự học, hắn đi vào một căn phòng khác, lúc này trời đã sáng.


Phòng tự học trong đại học có đôi khi được sử dụng thành phòng học, chẳng qua chương trình lý thuyết cơ bản trên đại học không quá nhiều, muốn tìm một phòng trống, thật ra rất đơn giản, lúc Tô Bạch học đại học, hắn không thích qua thư viện mà thích mang theo một cốc trà và sách vở, tìm một căn phòng học trống, làm chuyện mình muốn làm.


Chẳng qua vào lúc chạng vạng tối là lúc có nhiều người tụ tập nhất.


Thân thể Tô Bạch hơi ngửa ra sau, hắn ngồi trên ghế, ngoài cửa sổ, mây gió không ngừng biến đổi, sắc trời Âu Mỹám, mặt trời đã ngả về tây.


Từng sinh viên không hẹn mà gặp đi vào căn phòng tự học này, lúc học đại học, phần lớn sinh viên lựa chọn phòng tự học sẽ dựa theo sở thích của mình, ví dụ như vị trí đặc biệt của phòng học, bên trong phòng học được xếp theo hình bậc thang, lúc này có mấy chục sinh viên đang ngồi làm bài, trong phòng không có ai ồn ào, rất yên tĩnh.


Ngay sau đó, Tô Bạch nhìn thấy một bóng đen đi đến chỗ cửa phòng học, người này dừng ở phía trước một lúc, giống như đang nhận biết một số người, sau đó chủ động đi tới, phát từng tờ giấy lên bàn mỗi người.


Rất nhiều sinh viên thật ra không cảm thấy bất ngờ về điều này, thậm chí Tô Bạch còn có cảm giác được đối với người phát ra tờ giấy kia, những sinh viên này hết sức quen thuộc, thậm chí loáng thoáng mang theo kính sợ.


Kính sợ ư?


Hai chữ này xuất hiện bên trong ghi chép của Sở Kiến Quốc, điều này có nghĩa, người phát ra những tờ giấy kia rất có sức ảnh hưởng đối với những sinh viên này, có thể là giảng viên, cũng có thể là cán bộ trong hội học sinh.


Rất đáng tiếc, bởi vì điều tra bắt buộc dừng lại mà không thể tiếp tục xâm nhập, bởi vì một khi xâm nhập, rất dễ mang tới hệ lụy, sinh ra phản ứng dây chuyền, cho dù không muốn bắt người cũng phải bắt, đây không phải là điều cấp trên muốn nhìn thấy, khoảng 100 sinh viên ở trường đại học trọng điểm tham dự vào vụ án mưu sát, chỉ nghe thôi cũng khiến cho người ta khiếp sợ, cho nên Sở Kiến Quốc cũng không biết được thân phận thực sự của vụ án này.


Nam sinh viên trước mặt Tô Bạch cũng nhận được tờ giấy này, anh ta có chút thụ sủng nhược kinh, thậm chí đứng dậy để tỏ ý cảm ơn với người phát ra tờ giấy này, sau đó ngồi xuống bắt đầu đọc nội dung trên đó.


Tô Bạch đứng lên, đi đến bên cạnh nam sinh viên này, Tô Bạch và anh ta cùng nhau đọc nó, nội dung của tờ giấy này, trên laptop của Sở Kiến Quốc có ghi lại, là một đoạn văn tự rất đơn giản.


“Hiện tại tôi đã tìm ra một mục tiêu


Một cô gái thô bỉ, bẩn thỉu.


Một cô gái tự cho là đúng, mắt cao hơn đầu


Một người phụ nữ khiến cho người ta khó mà nhìn thẳng


Tôi nên làm gì?


Tôi nên làm gì?


Không


Là chúng ta nên làm gì?


Câu trả lời viết ở mặt sau của tờ giấy, trước khi đi ném vào trong thùng rác, dì dọn vệ sinh thường quét dọn vào sáng hôm sau, cho nên mọi người không cần quá lo lắng có người đọc được tờ giấy mà các người để lại, câu trả lời của mỗi người trong đây, tôi đều đọc và ghi nhớ trong lòng.”


Người nam sinh này rất kích động, anh ta ghi vào phía sau tờ giấy.


“Giết cô ta, giết tiện nhân đó!”


Tô Bạch khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy mình có chút lý giải về quá trình và cách chơi.


Vào năm 94, cách thời điểm điện thoại thông minh ra đời còn rất xa, thậm chí đối với phần lớn mọi người mà nói, điện thoại di động là một thứ xa xỉ, đồng thời, phương thức truyền tin qua giấy rất phổ biến, có thể khiến cho người ta cảm nhận được rõ ràng kích thích, nhất bút nhất họa viết xuống, càng khiến cho bản thân lạc vào cảnh giới kỳ lạ, giác quan đại nhập cảnh.


Đây là một trò chơi giết người.


Tô Bạch đã có thể biết được phía sau sẽ phát triển như thế nào, đến sau cùng sẽ tạo ra kết cục bi thảm của Vương Tuyết.


Để một đám sinh viên đại học thiên chi kiều tử bỗng nhiên chủ động tham dự vào một vụ án giết người, hiển nhiên là một điều không thực tế, nhưng lợi dụng tâm lý hiếu kỳ của người trẻ tuổi, từng bước để bọn họ tham dự vào, điều này không thể nghi ngờ là một phương pháp tạo tiền đề rất hữu hiệu. Dù sao thời gian xảy ra vụ án là vào năm 94, niên đại đó tin tức, khoa học kỹ thuật còn chưa bùng nổ, tư duy của con người vẫn còn có tính hạn chế, thế nhưng có người có thể vận hành nó giống như một trò chơi, cho dù thân là người đứng xem, Tô Bạch cũng rất tò mò, kẻ đứng phía sau khởi xướng kia, hơn 20 năm sau sẽ có dáng vẻ gì.


Khu giảng đường nhanh chóng tắt đèn, từng sinh viên rời khỏi phòng tự học này để trở về ký túc xá, nhân viên quản lý tắt cầu dao, phòng tự học này cũng nhanh chóng chìm vào bóng tối, thế nhưng rất nhanh liền có một bóng đen đi vào căn phòng tự học Tô Bạch đang ngồi, tìm kiếm trong thùng rác, sau đó thu lại tất cả những tờ giấy kia, rời khỏi căn phòng tự học này, tiếp tục đến một căn phòng tự học khác, tiếp tục thu thập.


Tô Bạch đi theo ra ngoài, nhìn thấy bóng đen kia lần lượt qua các phòng tự học, trong laptop của Sở Kiến Quốc có ghi chép, người thực sự tham dự vào vụ án giết người, có gần trăm sinh viên, thế nhưng những sinh viên này là do một người hoặc là mấy người tạo thành một đoàn đội để điều hành hoạt động.


Nếu không một lượng công việc lớn như thế, một người rất khó có thể hoàn thành một cách hoàn hảo, một khi xảy ra sơ suất, ngày nào đó tờ giấy truyền lại thất bại hoặc là không kịp truyền hoặc là truyền sai người, như vậy trò chơi hấp dẫn này sẽ sụp đổ.


Ngay sau đó, trong tầm mắt Tô Bạch xuất hiện hai bóng đen, ba bóng đen, đến cuối cùng biến thành bốn bóng đen.


Bốn bóng đen này là đủ, nhiều thêm người, bọn họ không nhất định phải tiếp tục trò chơi này, chính bọn họ có thể hình thành một trò chơi giết người nho nhỏ, mà không cần kéo theo người ngoài vào. Cũng sẽ không có cảm giác thú vị của người chơi game.


Trời lại sáng.


Chương 203

Bình Luận (0)
Comment