Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 204 - Chương 204 Vở Kịch Chính Thức Bắt Đầu

Chương 204

Vở Kịch Chính Thức Bắt Đầu


Lời dịch giả: Tất cả đều dựa trên ghi chép của Sở Kiến Quốc, Tô Bạch chỉ mô phỏng.


Tô Bạch nhìn thấy buổi sáng Vương Tuyết đi đến phòng tự học, cô ta lấy ra một quyển sách, nghiêm túc làm bài.


Tô Bạch đứng dựa người vào cửa phòng tự học nhìn người bên trong, ừm, hiện tại chỉ có mình Vương Tuyết.


Trong nháy mắt, căn phòng tự học này có rất nhiều sinh viên, có khoảng 30 người.


Nếu như vào tiết học, 30 người không tính là nhiều, nhưng đối với tự học mà nói, 30 người đã là rất chen chúc, bình thường mà nói, một sinh viên muốn đi tự học sẽ vô thức tìm phòng vắng vẻ, tốt nhất là xung quanh không có người, như thế tương đối thích hợp với tự học.


Vương Tuyết cũng có chút ngạc nhiên, phát hiện căn phòng tự học này có chút đông người, chẳng qua rất may mọi người đều giữ yên lặng, Vương Tuyết tiếp tục vùi đầu vào việc của mình.


Tô Bạch đi vào, đưa tay mở ra một quyển sách của một sinh viên, quả nhiên tìm thấy được một mảnh giấy nhỏ.


“Nữ sinh này đang ngồi ở bàn thứ hai từ hai từ dưới lên bên phía trái của phòng tự học AJ203, các người không muốn nhìn thấy mục tiêu săn giết tiếp theo của chúng ta ư?


Nhớ kỹ phải giữ im lặng.


Nhớ kỹ phải giữ bình tình.


Nhớ kỹ phải tỉnh táo.


Ngày hôm qua, tất cả mọi người đều trả lời lại muốn giết chết cô ta, ha ha, dĩ nhiên, còn có rất nhiều người, bởi vì buổi sáng có tiết học không đến được, nhưng không sao, vẫn còn có cơ hội khác, chúng ta chỉ lén quan sát trước con mồi của chính mình.


Câu trả lời viết vào phía sau mảnh giấy, sau đó ném vào sọt rác trong phòng học, quy củ cũ.”


Tô Bạch đặt tờ giấy xuống mặt bàn, hắn đi đến bục giảng nhìn 30 sinh viên bên dưới, bọn họ không hẹn mà gặp, đều đang lén đánh giá Vương Tuyết, cục diện rất quỷ dị.


Còn Vương Tuyết, cô ta dường như đang quá say sưa làm bài, cho nên không phát hiện ra điều gì.


Tô Bạch đột nhiên cảm thấy thật trùng hợp.


Hơn 30 sinh viên, không ai nhắc nhở Vương Tuyết.


Mọi người giống như đang chơi một trò chơi, đi vào tiết tấu của trò chơi này, bắt đầu quan sát con mồi của mình, đây thật đúng là nói mơ giữa ban ngày, trong suốt hơn 20 năm qua, trên internet không ngừng thảo luận, bọn họ cho rằng bối cảnh của hung thủ quá sâu, bây giờ Tô Bạch nhìn thấy cảnh tượng này, thật đúng là khiến cho người ta rất khó lý giải ra được.


Thời gian nhanh chóng trôi qua, lúc những sinh viên kia rời khỏi phòng học, bọn họ đều ném tờ giấy của mình vào trong thùng rác.


Tô Bạch không biết bọn họ viết gì, bởi vì đến đấy, trong laptop Sở Kiến Quốc không còn ghi chép nữa, lúc trước, nội dung trên giấy kia đều do Sở Kiến Quốc ghi chép lại.


Sau này bởi vì quá trình điều tra bị gián đoạn, vụ án bị phủ bụi, cho nên dẫn đến Sở Kiến Quốc không có tư liệu chi tiết.


Chẳng qua ít nhất nó có thể khiến cho Tô Bạch suy đoán ra sau đó.


Buổi tối, bóng đen kia lại đến nhặt giấy, sau đó rời đi.


Tô Bạch tiếp tục ngồi trên bục giảng, ngày hôm sau rất nhanh liền đến.


Hôm nay Vương Tuyết không có đến phòng tự học này nữa, nhưng trong này vẫn có sinh viên đến tự học, bóng đen kia lại đến phát giấy, nơi này có hơn mười sinh viên, nhưng bóng đen kia chỉ phát cho ba người, hiển nhiên, mỗi ngày bóng đen này phát giấy cho ai đều có mục đích riêng của mình.


Có lẽ ngay từ đầu đã phát cho mấy trăm người, sau đó giảm dần, đến cuối cùng chỉ còn khoảng trăm người.


Một trò chơi giết người, làm khoa trương, trắng trợn như thế, nhưng đến cuối cùng lại thành công, hơn nữa còn khiến cho cảnh sát không thể không ép vụ án này xuống, từ kết quả nhìn lại, bọn họ rất thành công.


Tô Bạch đến trước mặt một nữ sinh, hôm nay nội dung trên tờ giấy chính là:


“Nào, chúng ta cùng nhau thảo luận một chút, chúng ta nên làm như thế nào để giết nữ sinh kia, mọi người có đề nghị gì không?


Quy củ cũ, mảnh giấy trả lời được ném vào sọt rác.”


Một nữ sinh có dáng vẻ đáng yêu, rất xinh đẹp, thế nhưng Tô Bạch đứng bên người cô ta, nhìn thấy cô ta bắt đầu viết:


“Trong phòng thí nghiệm có chất thallium, nó có hiệu quả tốt hơn nhiều so với những độc dược khác, đồng thời hiện tại trong nước không thể kiểm tra ra, tôi cảm thấy dùng thallium để đối phó với cô ta mới thật sự thú vị.”


Tô Bạch mím môi.


Cuối cùng vở kịch chính thức bắt đầu rồi ư?


Một tấm lưới đã chậm rãi quăng ra, có lẽ hơn 20 năm trước, thân là người trong cuộc, những sinh viên này không cảm thấy thế nào, thế nhưng người ngoài cuộc như Tô Bạch, lúc này lại có thể cảm nhận được một loại cảm giác hít thở không thông.


Con người ta, có đôi khi trở nên đáng sợ như thế, chỉ cần một phương thức thích hợp, chỉ cần một người dẫn dắt thỏa đáng, gần 100 sinh viên có tiền đồ xán lạn ở đại học Thượng Hải, từng người từng người biến thành ác ma đưa người ta vào chỗ chết, bắt đầu dùng giấy để trao đổi kế hoạch giết người.


Tất cả những chuyện này giống như ở trong phòng thí nghiệm, dường như lần này chỉ là một thí nghiệm bình thường mà thôi, thứ mà họ đem ra thí nghiệm là một mạng sống sờ sờ.


Tô Bạch có thể chắc chắn, nếu như để 100 sinh viên đại học này thật sự cầm dao đi giết người, có lẽ 99 người sẽ không dám, còn lại một người cũng khó nói, dù sao bọn họ không ngốc.


Nhưng tổ chức này chỉ dùng một tờ giấy nhỏ, cộng thêm mỗi ngày đến hướng dẫn từng bước liền có thể khiến cho bọn họ rơi vào sự khẩn trương và kích thích trong trò chơi, có lẽ phần lớn người ở trong này đều không nghĩ tới, nếu Vương Tuyết thật sự chết thì phải làm sao, bởi vì hiện tại bọn họ đang quá chú tâm và đắm chìm trong kích thích của trò chơi, không thể tự kiềm chế.


Điều này khiến cho Tô Bạch nghĩ đến bán hàng đa cấp, đúng thế, bán hàng đa cấp.


Thông qua phương thức truyền giấy, đặc biệt là lời nói, cộng thêm chính mình tuyển chọn ra một đám người, cứ như thế, bọn họ có thể tiến hành “tẩy não” những sinh viên tài năng này. Hai mươi năm sau, những tổ chức bán hàng đa cấp kia chỉ biết hô khẩu hiệu thật to, so sánh với cảnh tượng trước mắt Tô Bạch thấy được, thật đúng là gặp sư phụ.


Tô Bạch ngồi trong căn phòng này, trời tối trời sáng, ngày qua ngày, hắn ngồi ở chỗ này, nhìn những sinh viên không ngừng đi đến rời đi, nhìn thấy sau khi nhân viên quản lý đóng cầu dao xuống, bóng đen bắt đầu bận rộn.


Nội dung bên trong tờ giấy không ngừng thay đổi, đối với những nội dung của những tờ giấy sau đó, Tô Bạch cảm thấy có chút lạ, lời nói và cách viết có chút không cùng một trình độ với lúc trước. Tô Bạch đoán, những nội dung cụ thể này, Sở Kiến Quốc không có lấy được, nhưng trải qua suy đoán của hắn và những manh mối quan trọng, được phục hồi giống như cũ.


Loại phục hồi như cũ này, nội dung và ý tứ hẳn là gần giống, thế nhưng nó khiến cho Tô Bạch cảm thấy thiếu hụt cảm giác nghệ thuật, loại trò chơi giết người này, mỗi một chi tiết, cho dù là nhỏ nhất như một dấu chấm đều là kết quả do đối phương suy tính sâu xa.


Chẳng qua mạch suy nghĩ tổng quát và tiến trình vẫn hiện ra rõ ràng trước mắt Tô Bạch, mấy ngày nay, trình tự nội dung trên tờ giấy theo thứ tự là:


..


“Hôm qua tổng kết lại phương pháp của mọi người đưa ra, tôi cảm thấy khá tốt, trong đó có một số phương pháp tôi cảm thấy khá khả thi.


Thứ nhất là đầu độc, hơn nữa một bạn học đã nhắc đến một loại chất độc, đây không phải loại thuốc trúng độc bình thường, là một chất độc đặc biệt, trong bệnh viện căn bản không có cách nào kiểm tra ra.


Thứ hai là hẹn nữ sinh kia, sau đó mấy nam sinh có sức khỏe phụ trách giết người và chuyển xác, mấy nữ sinh phụ trách giải quyết tốt hậu quả, làm chứng cho nhau, chứng minh mình không có liên quan.


Thứ ba là lợi dụng thủ đoạn để đe dọa, ví dụ như ký túc xá nữ có ma, khiến cho nữ sinh kia suy sụp, sau cùng dẫn dắt cô ta tự sát, bạn học đưa ra đề nghị này đưa ra mấy phương pháp khá tỉ mỉ.


Ăn ngay nói thật, lúc chúng ta đặt bút thảo luận, một sinh mệnh mỹ lệ đang nằm trong tay chúng ta, phóng ra ngọn lửa rực rỡ.


Rất đẹp, không phải ư?


Quy củ cũ, câu trả lời ném vào trong thùng rác.”


Chương 204

Bình Luận (0)
Comment