Chương 205
Đột Phá Mới
..
“Tổng kết ý kiến của mọi người về ba phương án hôm qua, phần lớn mọi người đều cảm thấy phương án số 2 dễ bị chú ý, người càng đông, dĩ nhiên càng dễ “giải quyết”, thế nhưng cũng rất dễ dàng lộ ra dấu chân ngựa, phương án thứ 3 tốn nhiều thời gian, dễ dàng xuất hiện biến số.
Như vậy phương án thứ nhất được đa số mọi người tán thành, đồng thời rất nhiều người hỏi đó là chất độc gì, xin lỗi, tôi không thể ở đây tiết lộ cho mọi người, bởi vì đó là bí mật.
Chúng tôi nhất định phải giữ bí mật về thân phận của các bạn, trên thực tế, trong số những mảnh giấy thu được, thật ra có rất nhiều người không tính là tham dự trò chơi giết người lần này, tờ giấy bọn họ nhận được chỉ là những lời thăm hỏi bình thường hoặc là một số thảo luận vô nghĩa, mà không phải nội dung như các người các thấy, sở dĩ phát cho bọn họ là để che đậy tai mắt mà thôi, cũng là muốn để cho mọi người an toàn hơn.
Cho nên đây là một trò chơi được che đậy bởi một tấm màn đen.
Chúng ta không cần cố kỵ gì.
Quy củ cũ, câu trả lời ném vào trong sọt rác.”
…….
“Tờ giấy hôm nay, có một số ít người, ở bên dưới sẽ có thêm một số nội dung, một số người không có, bởi vì tôi rất vinh hạnh nói cho mọi người biết, kế hoạch lần này đã chính thức khởi động, đây cũng chính là kết quả những ngày nay chúng ta thảo luận, mỗi người chúng ta đều là phần tử trong đó, lại không biết lẫn nhau, có khả năng người kia chính là bạn cùng phòng, có khả năng đó là bạn gái của bạn, cũng có thể là người bạn thích thầm.
Có phải rất thú vị không?
Chúng tôi tin những người nhận được nội dung đặc biệt có thể hoàn thành kế hoạch của chúng ta, để kế hoạch của chúng ta có thể hoàn thành một cách thuận lợi.
Quy củ cũ, câu trả lời ném vào sọt rác.”
……
“Thông báo cho mọi người biết tiến độ, trải qua sự cố gắng của mấy bạn học, chúng ta đã lấy được chất độc kia, kế hoạch của chúng ta đã thành công một nửa, tiếp theo là để cô ta uống hết chai nước có chứa chất độc kia.
Nhưng không cần lo lắng, nội dung tờ giấy hôm nay cũng có sự đặc biệt, chúng tôi tin tưởng, bọn họ sẽ giống như những bạn học ngày hôm qua, không làm chúng tôi thất vọng.
Quy củ cũ, câu trả lời ném vào trong sọt rác.”
……..
“Tiếp tục thông báo về tiến triển của trò chơi giết người, hôm nay mấy người kia vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, nhưng chúng ta sẽ không từ bỏ, hôm nay có người nhận được nội dung đặc biệt trên giấy, chúng ta tiếp tục rửa mắt mong chờ, tôi tin, chúng ta chỉ cách thành công một bước nhỏ thôi.
Quy củ cũ, câu trả lời ném vào trong sọt rác.”
……
“Nhiệm vụ đã hoàn thành.
Hôm nay tôi chỉ muốn nói tin tức này cho mọi người, sau khi xem xong tờ giấy này, hãy lập tức hủy đi.
Còn có, mong mọi người nhớ kỹ, các người đều tham dự vào sự kiện lần này, các người đều là hung thủ, trong tay các người đã dính máu tội ác.
Cho nên mong mọi người giữ kín miệng.
Không nên nói đừng nói.
Không nên làm đừng làm.
Nơi này có 100 sinh viên nhìn bạn, tuy các người không biết lẫn nhau, cũng không biết ai vẫn luôn tham dự trò chơi này, nhưng tôi biết.
Không có quy củ cũ, lập tức tiêu hủy tờ giấy ngay tại chỗ.”
.
Tô Bạch đóng laptop của Sở Kiến Quốc lại, nhíu mày thật chặt, đây là kết quả năm đó Sở Kiến Quốc điều tra về vụ án này, thậm chí sau khi bị cưỡng ép bỏ dở điều tra, Sở Kiến Quốc tự mình âm thầm điều tra.
Cầm lấy một chai nước khoáng, mở nắp chai ra, uống một ngụm, không biết vì sao, Tô Bạch cảm thấy trong lòng rất nặng nề, đồng thời có một cảm giác nghi hoặc.
Trong nháy mắt, bóng dáng của Vương Tuyết và Tiểu Huệ không ngừng hiện lên trong đầu Tô Bạch, ngay sau đó là từng mảnh giấy, một loại cảm giác quỷ dị không ngừng xuất hiện trong đầu Tô Bạch, thế nhưng Tô Bạch hoàn toàn không bắt được nó.
Tô Bạch lấy di động ra, vốn dĩ hắn định lên mạng tìm kiếm những bình luận và suy đoán về vụ án đầu độc năm 94 này, thế nhưng hắn không nhìn thấy bất kỳ một thông tin nào về những mảnh giấy này, hiển nhiên, cho dù đám cư dân mạng có thông minh tới đâu cũng không phải là người chuyên nghiệp, bọn họ cũng không có tư cách biết được những điều cốt lõi.
Bỗng nhiên, Tô Bạch lật ra tư liệu lấy được từ nhà Huân Nhi, lúc trước cậu của Huân Nhi vốn dĩ định dựa vào vụ án này để nổi danh, thế nhưng sau cùng lại thất bại, ngay cả Sở Kiến Quốc cũng nói năng thận trọng về vụ án này, chứ đừng nói đến người khác.
Càng không ngừng xem tư liệu, trong lòng Tô Bạch càng mô phỏng theo nội dung trong laptop của Sở Kiến Quốc.
Một tờ giấy rơi xuống, Tô Bạch cúi đầu nhặt, bên trong tờ giấy này ghi lại chi tiết lúc Vương Tuyết trúng độc và quá trình chạy chữa, ánh mắt Tô Bạch lướt qua phần ghi chép này.
“Từ ngày 24 tháng 11 năm 1994, Vương Tuyết bắt đầu xuất hiện triệu chứng trúng độc kỳ lạ: Đầu tiên là ăn không ngon, đau bụng, tiếp đó vào ngày 5 tháng 12 dạ dày không thoải mái, cuối cùng đến ngày 8 tháng 12 thì bắt đầu rụng tóc không thể giải thích được, hơn nữa cả người còn đau nhức không ngừng. Mấy tuần sau, tóc Vương Tuyết bị rụng sạch hoàn toàn.
Ngày 23 tháng 12, Vương Tuyết vào nhập viện khoa tiêu hóa bệnh viện Thượng Hải, mặc dù không tìm ra nguyên nhân nhưng bệnh tình của Vương Tuyết đã có thuyên giảm, đau đớn cũng từng bước biến mất, tóc cũng dài ra. Vì thế ngày 23 tháng 1 năm 1995 Vương Tuyết xuất viện, về nhà.
Khi đó vẫn còn đang trong kì nghỉ đông, Vương Tuyết nghỉ ngơi ở nhà một thời gian đến ngày 20 tháng 2 năm 1995 mới trở về trường bắt đầu học kỳ mới.
Vào ngày 6 tháng 3 năm 1995, bệnh tình Vương Tuyết chuyển biến xấu, chân của cô rất đau, cũng cảm thấy mệt mỏi, cha mẹ Vương Tuyết đưa cô đến bệnh viện để điều trị.
..”
Bỗng nhiên, mắt Tô Bạch trừng to, tay hắn nắm chặt tờ giấy.
Vương Tuyết đã từng trúng độc, sau đó nhìn bề ngoài giống như khôi phục, nhưng sau khi khai giảng, bệnh tình của cô ta lần thứ hai lại chuyển biến xấu, cuối cùng chết thảm.
Môi Tô Bạch trở nên khô nứt, ở chỗ này, đúng thế, ở chỗ này, bản thân Sở Kiến Quốc không để ý đến một chi tiết, nói đúng hơn, không phải Sở Kiến Quốc không để ý đến mà chính là lý giải sai một chi tiết.
Vương Tuyết có phản ứng trúng độc, sau đó bệnh viện điều trị, nhìn giống như đã khôi phục, sau khi trở về trường, bệnh tình của cô ta nặng thêm, cuối cùng cho dù điều tra ra cô ta trúng độc thallium, Vương Tuyết vẫn chết.
Trong đầu Tô Bạch nghĩ đến nội dung tờ giấy cuối cùng.
“Không có quy củ cũ, lập tức tiêu hủy tờ giấy ngay tại chỗ.”
Nếu như,
Nếu như,
Nếu như,
Nếu như thật ra lần đầu tiên Vương Tuyết trúng độc không phải là thallium, có lẽ lúc đó Vương Tuyết thật sự được chữa khỏi, trở lại trường, cô ta là người khỏe mạnh, sau này bệnh tình của cô ta chuyển biến xấu được lý giải thành… Lần thứ hai trúng độc!
Điều này có ý nghĩ, có người sau khi trò chơi này kết thúc.
Lại một lần nữa mở ra trò chơi giết người.
Trò chơi giết người này.
Được tiến hành hai lần!
Tô Bạch lấy tay xoa mặt mình:
- Sở Kiến Quốc đã từng âm thầm thẩm vấn qua một người tham dự vào sự kiện đó, cũng chính là một trong số những sinh viên kia, đồng thời căn cứ vào tự thuật của đối phương và lý giải, suy luận của bản thân mình, lão điều tra viên Sở Kiến Quốc đã viết xuống suy đoán của mình về quá trình diễn ra vụ án vào trong laptop.
- Thế nhưng, nếu như người lúc trước Sở Kiến Quốc tìm tới chỉ tham dự vào trò chơi giết người đầu tiên, không có tham dự vào lần hai thì sao?