Chương 206
Tự Nguyện
Nếu như hơn 20 năm trước, trò chơi giết người này đã từng diễn ra qua hai lần, hơn nữa nhìn giọng điệu và thái độ trong tờ giấy cuối cùng, hình như có ý muốn kết thúc trò chơi, như vậy khi trò chơi lần thứ hai mở ra, rất có thể người mở ra và vận hành nó không phải là cùng một người, điều này mang ý nghĩa rộng hơn, tuy vụ án giết người này chỉ có một người bị hại là Vương Tuyết, thế nhưng nếu dùng một góc độ khác để xem xét, điều này là một loại thử nghiệm đã hoàn toàn vượt qua tính hạn chế của thời đại.
Người có thể nghĩ ra phương pháp này, đồng thời hoán vị người hành động, Tô Bạch rất khó tưởng tượng, nếu như người này không bị bệnh, không gặp tai nạn, tiếp tục vật lộn trong xã hội, 20 năm sau, người này sẽ đạt đến trình độ nào.
Tay Tô Bạch khẽ xoa cằm, đi tới phòng vệ sinh, xông vào tắm một chút, sau đó cầm dao cạo râu mà khách sạn đã chuẩn bị, cạo ria mép cho mình, lúc này cả người hắn trở nên nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều, dù sao Tô Bạch cũng là một người thanh niên trẻ 22 tuổi, hơn nữa còn rất đẹp trai, chỉ là khoảng thời gian gần đây, trải qua nhiều chuyện khiến cho khí chất trên người hắn có thêm mấy phần nội liễm.
Tô Bạch cất laptop của Sở Kiến Quốc vào trong túi, sau đó cất áo khoác và mặt nạ đi, Tô Bạch cầm theo túi xách rời khỏi khách sạn. Bên ngoài ánh nắng rực rỡ, có chút hơi nóng khiến cho Tô Bạch có chút không biết làm thế nào, dù sao, cho dù hiểu rõ vụ án của Vương Tuyết có rất nhiều ẩn tình, thế nhưng hắn vẫn giống như cũ, không tìm ra được thứ ràng buộc với Vương Tuyết.
Tìm không thấy thứ ràng buộc với Vương Tuyết, nhiệm vụ hiện thực này căn bản không làm được.
Tô Bạch đến không phải là để làm thám tử, hiển nhiên nếu như để cho Tô Bạch lựa chọn, hắn ngược lại tình nguyện xuất hiện một số đối thủ cường đại, qua chém giết còn tốt hơn tình cảnh hiện tại, hoàn toàn biến thành một thám tử tư, không phải hắn lười động não, chỉ là những thứ này hỗn loạn, phức tạp, dây dưa đủ loại, không cách nào giải quyết dứt khoát.
Ngồi lên xe của mình, Tô Bạch không biết đi nơi nào, về Thượng Hải hay là qua đại học Thượng Hải?
Tuy Tô Bạch biết chính mình làm như thế cũng không có tác dụng gì, vụ án hơn 20 năm trước, những chứng cứ có tác dụng cũng bị sức mạnh của thời gian làm cho hao mòn, biến thành vô hình.
Hiện tại cảm giác giống như hắn đang mở ra một cánh cửa sổ, thế nhưng phía trước cửa sổ lại là bức tường lấp kín, cuối cùng vẫn rơi vào ngõ cụt.
Khởi động xe, Tô Bạch quyết định về Thượng Hải trước rồi nói, dù là đi xem qua Sở Triệu hoặc là đi tìm Vương Tuyết hỏi một chút, thật ra Thượng Hại cũng có một đống ma quỷ ở đó, Tô Bạch theo bản năng muốn né tránh những thứ đó, vốn dĩ hắn cho rằng có thể thu hoạch được điểm đột phá từ chỗ Sở Kiến Quốc, từ đó tìm ra được thứ chân chính ràng buộc đến cái chết của Vương Tuyết, thế nhưng hiện tại xem ra, độ khó khăn quả thực có chút lớn hơn một chút.
Lúc này Tô Bạch thật đúng là muốn ở cùng hòa thượng, lấy năng lực của hòa thượng đi đối phó với những thứ ma quỷ đó rất thỏa đáng, hơn nữa Tô Bạch cũng rất nể trọng trí tuệ của hòa thượng, chỉ là đáng tiếc, chính mình đi quá vội vàng, hiện tại có lẽ hòa thượng và Gia Thố vẫn còn ở Tứ Xuyên chơi đùa, chờ hòa thượng thu thập xong đồ đến đây, món ăn cũng đã nguội rồi.
Đoạn đường về Thượng Hải gió êm sóng lặng, Tô Bạch vốn dĩ còn cho rằng sẽ có đánh lén như lần trước, kết quả không có gì.
Tô Bạch đi đến nhà Sở Triệu trước, Sở Triệu mất tích cũng không gây nên sóng to gió lớn gì ở bên ngoài, trong này nhất định có tác dụng của Phát Thanh Khủng Bố, dù sao Tô Bạch làm nhiệm vụ hiện thực chẳng khác nào giúp Phát Thanh Khủng Bố một tay, một số ảnh hưởng từ nhiệm vụ hiện thực, dĩ nhiên sẽ có Phát Thanh Khủng Bố hỗ trợ “chùi đít”.
Lần trước, lúc Tô Bạch rời khỏi nơi này, hắn đánh ngất Sở Triệu, rời đi dưới ánh mắt chăm chú của Tiểu Huệ và người giúp việc, lần này Tô Bạch tự mình tới.
Địa ngục hỏa shotgun được đặt ở ghế lái phụ, lần này tới, Tô Bạch không có ý định vòng vèo, Tiểu Huệ và Vương Tuyết rốt cuộc ai là chủ ai là thứ và thân phận chân thật của người giúp việc, Tô Bạch không muốn đặt ở chỗ này xoắn xuýt, không có việc gì mà một phát súng không thể giải quyết được.
Nếu như không được.
Vậy thì hai phát súng.
Cho dù liều mạng thực hiện nhiệm vụ, nhiệm vụ vẫn thất bại, điều này không quá quan trọng, cho dù không thể thành công lấy độ thiện cảm của Phát Thanh Khủng Bố, đối với Tô Bạch mà nói, tổn thất không quá lớn, nhiều nhất ở mấy thế giới chuyện xưa sau, độ khó tăng lên. Dù sao còn có hơn 2 tháng nữa có thể tiêu dao vui vẻ ở thế giới hiện thực, Tô Bạch cảm thấy không lỗ.
Hắn không phải xuất thân từ cảnh sát, đem hắn thành thám tử, thật mệt cho Phát Thanh Khủng Bố có thể nghĩ ra.
Sau khi xuống xe, Tô Bạch trực tiếp cầm hai khẩu súng địa ngục hỏa shotgun vác lên vai, Tô Bạch cứ thế đường đường chính chính lên lầu.
Dĩ nhiên, tạo hình của địa ngục hỏa shotgun quá khoa trương, người xung quanh nhìn thấy, có lẽ đều cảm thấy đó là đồ chơi, hoặc là đạo cụ của nhân vật trong phim hoạt hình, ngược lại không nghĩ tới nó có uy lực đáng sợ.
Từ xe đến cửa nhà Sở Triệu, không biết có phải do may mắn hay không, thế mà hắn không gặp một người đi đường nào, Tô Bạch ấn chuông cửa.
Rất nhanh bên trong truyền ra tiếng bước chân, tốc độ không nhanh, có chút nhẹ, Tô Bạch hiểu, là người giúp việc mở cửa, bởi vì lần trước, sau chuyện gõ cửa, người giúp việc ở trước mặt hắn chết đi sống lại, cuối cùng biến thành, lúc bước đi, cô ta sẽ dùng mũi chân bước đi, gót chân kiễng lên, đây giống như phương thức bước đi của người chết.
Cửa mở ra, người bảo mẫu quê mùa có gương mặt coi như xinh đẹp xuất hiện ở khe cửa, sau khi nhìn thấy Tô Bạch, cô ta không nói gì, mở cửa ra.
- Tôi đi pha trà.
Tô Bạch đi tới trong phòng khách, ngồi xuống ghế sofa.
Lúc này, cửa phòng ngủ mở ra, Tiểu Huệ mặc đồ ngủ từ trong đi ra, áo ngủ rất bảo thủ, không lộ ra gì, nhưng cả người cô ta lộ ra dáng vẻ mệt mỏi.
- Nếu như cô thật sự quan tâm đến cô cháu gái này, cô nên sớm cút khỏi người cô ta, nếu không sẽ khiến cho thân thể cô ta suy sụp, sau này cho dù có bồi bổ cũng sẽ không có chút hiệu quả nào.
Tô Bạch bình tĩnh nói.
Tiểu Huệ ngồi trước mặt Tô Bạch:
- Đây là do tôi tự nguyện.
Tự nguyện ư?
Ha ha.
Người giúp việc bưng trà ra, đặt ở trước mặt Tô Bạch một chén, đặt ở trước mặt Tiểu Huệ một chén, sau đó lại cầm một cái chổi, dáng vẻ giống như dự định quét dọn.
Tô Bạch bưng trà, không có vội uống, mà chính là nói với người giúp việc:
- Người đã chết rồi, vậy thì nên nghỉ ngơi nhiều một chút, không cần thiết lúc còn sống hầu hạ người khác, chết đi vẫn muốn tiếp tục hầu hạ người ta.
Người giúp việc sửng sốt, sau đó lắc đầu, rất thành thật trả lời:
- Làm những việc này sẽ khiến cho mình có cảm giác còn sống.
- Lời nói này của cô rất có tư tưởng triết lý, sau này những đại học có thể chiêu mộ cô về làm giáo sư.