Chương 207
Câu Lạc Bộ Giết Người
Tiểu Huệ liếc thoáng qua Tô Bạch, không cùng Tô Bạch chế giễu bảo mẫu, mở miệng thúc giục:
- Hiện tại Sở Triệu còn tốt chứ?
- Vẫn ổn, ở trong mắt tôi, cậu ta tốt hơn nhiều so với việc ở trong một ngôi nhà đầy quỷ khí.
- Anh chỉ là bạn của anh ấy, anh không thể thay anh ấy đưa ra lựa chọn.
- Tôi không phải loại người cổ hủ đó, để cậu ta tiếp tục ở bên cô, dương khí của cậu ta bị ép khô, đến sau cùng Sở gia tuyệt hậu.
Tô Bạch uống một ngụm trà, người chết pha trà, trà mang theo hơi lạnh tự nhiên, căn bản không cần bỏ trong tủ lạnh.
- Anh rất không kiên nhẫn ư?
Tiểu Huệ nhìn Tô Bạch, từ trên người Tô Bạch, cô ta có thể cảm nhận được loại tâm tình này, đối phương giống như một ngọn núi lửa, bất cứ lúc nào cũng có khả năng phun trào.
Tô Bạch khẽ gật đầu, lấy một bức ảnh ố vàng từ trong túi ra, ném xuống bàn trà:
- Rốt cuộc cô là Tiểu Huệ hay là Vương Tuyết?
Tiểu Huệ cầm bức ảnh này, trên mặt lộ ra vẻ hồi tưởng, sau cùng lắc đầu:
- Tôi là Tiểu Huệ, thế nhưng tôi và bác gái có dáng dấp rất giống nhau.
- Lý do này tạm thời nói còn nghe được.
Tô Bạch nói:
- Cô còn có việc gì nói dối tôi, nói đi, tôi không rảnh dây dưa cùng cô, hôm nay nếu như tôi không lấy được tin tức mà mình muốn, tôi sẽ chấm dứt hết tất cả.
- Nói dối anh ư?
Tiểu Huệ cười:
- Trước khi chết, bác gái tôi bởi vì trúng độc mà trí nhớ và hệ thần kinh hoàn toàn bị thoái hóa, sau khi chết liền biến thành một con quỷ cất chứa oán niệm, chỉ biết đi báo thù, bác ấy căn bản không nhớ gì, những gì tôi biết, tôi đều nói cho anh nghe, xem ra, mức độ quan tâm của anh đến người anh em tốt của mình cũng chỉ là hữu hạn mà thôi, lúc này mới bao lâu, sự kiên nhẫn của anh đã gần như hao mòn hết.
Tô Bạch trực tiếp cầm súng, hướng về phía Tiểu Huệ.
- Tôi không thích nói nhảm.
Nhìn thấy họng súng đen xì, cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo từ trong súng này truyền ra, Tiểu Huệ thở dài.
- Tôi thật sự không biết gì cả, ngoại trừ… Trong đầu bác gái tôi còn lưu giữ một bức tranh.
- Tranh?
- Không thể xem như tranh, chỉ có thể coi nó là một dấu hiệu, một dấu hiệu rất đơn giản, tôi và bác gái tôi cùng dùng chung một thân thể, cho nên ý thức và tư duy sẽ có liên hệ, tôi có thể cảm nhận được trong đầu óc của bác gái rất hỗn loạn, thế nhưng có một dấu hiệu thường xuất hiện.
Trên người Tô Bạch có một cây bút và một quyển số ghi chép nhỏ, Tô Bạch lấy bút và sổ ra.
Tiểu Huệ không do dự, cầm bút lên vẽ một ký hiệu.
X – X.
Giữa hai chữ X có một dấu – để liên hệ.
- Đây là ý gì?
Tô Bạch vừa hỏi, vừa cầm di động lên gọi điện thoại ra ngoài, bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy mình đã gặp qua ký hiệu này ở đâu, hơn nữa còn không phải là trên đường, cũng không phải ở một nơi vui chơi nào đặc biệt.
- Ở trong ý thức của bác gái tôi, bác gái tôi tràn đầy oán hận với ký hiệu này, lúc trước khi chết, bác gái tôi có liên quan đến ký hiệu này, về phần ký hiệu này đại biểu cho cái gì, tôi không rõ.
Bên này, Tô Bạch đã kết nối được với Cố Phàm.
- Alo, gọi tôi có việc gì, bây giờ ở bên đây đang là buổi tối, tôi còn đang ngủ.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói bất mãn của Cố Phàm.
- Tôi có chuyện muốn hỏi cậu một chút, giữa hai chữ X có một dấu - , ký hiệu này, cậu đã gặp qua chưa?
Tô Bạch loáng thoáng nhớ được, trước kia, khi nhóm người bọn họ thành lập câu lạc bộ giết người, hắn đã gặp qua ký hiệu này, thế nhưng cụ thể là như thế nào, hắn không nhớ rõ.
Cố Phàm sửng sốt một chút liền nói ngay:
- Đây không phải là ký hiệu mà lúc trước Huân Nhi đề nghị, coi như là dấu hiệu cho câu lạc bộ của chúng ta ư?
- Cậu còn có chuyện gì nữa không? Nếu như không có chuyện gì, tôi đi ngủ đây.
Cố Phàm lộ ra vẻ không kiên nhẫn, gần đây Huân Nhi về nước để một mình Cố Phàm ở nước Anh, anh ta có một loại cảm giác bị “vứt bỏ”, tâm trạng anh ta không quá tốt.
- À, không sao.
Cúp điện thoại, Tô Bạch xoa trán, nhìn thấy dấu hiệu này, nghe Cố Phàm nhắc nhở, Tô Bạch nhớ ra, lúc trước Huân Nhi nói muốn dùng dấu hiệu này để in lên trên quần áo riêng cho bốn người bọn họ, hoặc là sau khi giết người để lại dấu hiệu này, biểu thị công khai thân phận của mình, chỉ là sau đó bị ba người phủ quyết, đây cũng không phải khu vực tổ chức tập kích khủng bố, chẳng lẽ còn muốn tuyên bố phụ trách sự kiện à? Hơn nữa tuy nói bốn người tổ chức ra câu lạc bộ giết người đã là một chuyện rất to gan lớn mật, thế nhưng bọn họ hiểu rõ đạo lý làm người không nên khoa trương, cũng không có ý tứ dựa vào việc này để dương danh, thật sự làm ra án giết người liên hoàn, một khi xảy ra ảnh hưởng lớn, đến lúc đó cho dù người trong nhà muốn chùi đít cho cũng không dễ dàng.
Cho nên dấu hiệu này không có nhấc lên sóng to gió lớn gì trong câu lạc bộ, chỉ là Huân Nhi thuận miệng nhắc đến một lần mà thôi, chính vì thế Tô Bạch chỉ có một chút ấn tượng, còn Cố Phàm, người luôn si tình với Huân Nhi, tất cả mọi việc về Huân Nhi, anh ta đều ghi tạc trong lòng, cho nên anh ta nhớ rõ nhất.
Lúc này, Tô Bạch bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, có một điểm, suy đoán của Sở Kiến Quốc và hắn nhất trí, đó chính là vụ án đầu độc năm 94, những người phát tờ giấy kia không phải là một người, người tham dự có trăm người, nhưng chân chính vận hành nó không phải là một mà là mấy người.
Gửi giấy cho 100 người, còn phải thu về, lập kế hoạch, còn phải tiến hành cổ động và tham dự học, đây không phải là chuyện một người không thể gánh vác tất cả, cho dù người kia có năng lực lớn như thế nào cũng không có cách phân thân.
Cho nên rất có thể đây là một tổ chức.
Tổ chức này có dấu hiệu là X – X.
Bỗng nhiên, Tô Bạch cảm giác được, tổ chức hơn 20 năm trước kia, cùng câu lạc bộ giết người mà bọn hắn xây dựng ra có chút tương đồng, hơn nữa, có một chỗ tương đồng nhất, Huân Nhi thế mà đề nghị dùng ký hiệu X – X để làm dấu hiệu cho câu lạc bộ, hai tổ chức giết người cách xa nhau hơn 20 năm, lại đạt thành một quan hệ vi diệu.
Tô Bạch thu đồ trên bàn lại, nhìn Tiểu Huệ:
- Trực giác nói cho tôi biết, cô còn có gì đó đang lừa tôi.
Tiểu Huệ không thành thật, điều này Tô Bạch rõ ràng, Tô Bạch sẽ không chút do dự dùng súng bắn nát đầu người phụ nữ không rõ này, cho dù cô ta có là bạn gái của Sở Triệu, Tô Bạch giết cô ta, hắn không có quá nhiều gánh nặng trong lòng, nhưng Tô Bạch lo lắng mình làm như thế sẽ khiến cho nhiệm vụ thất bại, Phát Thanh Khủng Bố đưa ra nhiệm vụ, để cho hắn tìm được thứ ràng buộc với Vương Tuyết, để Vương Tuyết rời đi mà không phải là để Tô Bạch trực tiếp đánh Vương Tuyết hồn phi phách diệt.
- Thật sự không có.
Tiểu Huệ giơ tay ra, ra hiệu mình đã thẳng thắn với Tô Bạch, giống như cùng Tô Bạch tiếp xúc nhiều lần, hoặc là cô ta phát hiện ra điều gì quan trọng, lúc cô ta đối mặt với Tô Bạch, so với lần đầu tiên nhìn thấy Tô Bạch, cô ta bình tĩnh hơn nhiều.