Chương 208
Chân Tướng Khiến Cho Người Ta Khiếp Sợ
“Ngoại trừ ký hiệu này, lúc bác gái cô còn sống, còn có chấp niệm với thứ đồ gì không?”
Tô Bạch hỏi, tuy đối với vấn đề này, Tô Bạch không ôm quá nhiều hy vọng.
- Tôi không biết, trí nhớ của bác gái tôi gần như bị mất, chỉ còn lại chấp niệm muốn báo thù.
Tô Bạch khẽ gật đầu:
- Cô biết không, thật ra chuyện này đã liên lụy rất lớn, tôi mặc kệ cô là Tiểu Huệ hay là Vương Tuyết, nếu như các người còn có ý đồ và dã tâm, tôi khuyên các người nên từ bỏ đi, nếu không đến sau cùng, kết cục của các người sẽ rất thê thảm, có một số việc hiện tại tôi không tiện làm, tóm lại tôi nói ra câu này, nếu như ngày sau tôi phát hiện ra chuyện này không đơn giản như lời cô nói, vậy thì xin lỗi, cho dù trong bụng của cô có con của Sở Triệu, tôi cũng sẽ khiến cho các người một xác hai mạng!
Nghe được lời uy hiếp lạnh lùng của Tô Bạch, Tiểu Huệ không nói gì, cô ta chỉ yên lặng cúi đầu.
Phát Thanh Khủng Bố đã chú ý đến chuyện này, trước đó hình như đã có người nghe tham dự vào, hơn nữa còn ra tay với Tô Bạch, người phụ nữ trước mắt hắn cũng chẳng phải đèn đã cạn dầu.
Bây giờ chuyện Tô Bạch có thể làm chính là nhanh chóng tìm ra được thứ gọi là ràng buộc kia, sau đó để oan hồn của Vương Tuyết lập tức hóa giải, hắn không phải là Trương Thiên Sư, cũng không phải là người có lòng nghĩa hiệp, hắn chỉ đơn thuần là người muốn hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, dù cho Vương Tuyết hay là những người khác có kết cục bi thảm, chuyện này chẳng liên quan gì đến Tô Bạch.
Tô Bạch đứng lên, chuẩn bị rời đi, người giúp việc đi tới, chuẩn bị đổi giày cho Tô Bạch, Tô Bạch từ chối:
- Rốt cuộc cô là thứ gì?
- Tôi chỉ là một người đã chết.
Người giúp việc trả lời.
- Nếu như người đã chết đều giống như cô, vậy cái thế giới này đã sớm không phải là thế giới của người sống.
- Anh là người sống ư?
Người giúp việc đột nhiên hỏi.
Tô Bạch không biết nên trả lời như thế nào, đúng thế, đối phương hỏi rất đúng, chính mình thật ra cũng không thể coi là người sống tiêu chuẩn, huyết thống cương thi và huyết thống vampire đã sớm biến hắn không đơn thuần là con người.
- Tôi không biết cô là cô hồn dã quỷ từ đâu tới, tu hú chiếm tổ, cũng không quan tâm quá khứ của cô như thế nào, cô giúp tôi trông chừng cô ta, tôi nghĩ, người có thể chung sống chung cùng một mái nhà trong hai ngày với cô ta, hẳn không phải người đơn giản, nếu như cô có thể giúp tôi một số chuyện, tôi tin sau này tôi sẽ cho cô thứ mà cô muốn.
Người giúp việc nói nhỏ:
- Tôi biết, đã rất nhiều lần cô ta muốn rời khỏi căn nhà này, nhưng đều bị tôi ngăn lại.
Tô Bạch nheo mắt lại, so với trong tưởng tượng của hắn, người giúp việc này còn phức tạp hơn nhiều, hiện tại Tô Bạch nghĩ đến một loại khả năng rất lớn, lúc hắn chạy lên lầu đuổi theo cái tay giết người kia, ở gần đó có thứ gì đó lợi hại lần theo mùi đến, tiến hành mượn xác hoàn hồn trên người cô giúp việc mới chết không lâu.
Dĩ nhiên, cho dù một lệ quỷ không chuyện ác nào không làm thì cũng chẳng có liên quan gì đến Tô Bạch, từ trước đến giờ, hắn là một người theo đuổi chủ nghĩa hiện thực.
- Cô làm rất tốt, để cho cô ta ngoan ngoãn đợi ở trong nhà là được.
- Cảm ơn.
Tô Bạch rời khỏi căn nhà này, người giúp việc đứng ở cửa ra vào nhìn theo bóng lưng Tô Bạch biến mất ở đầu hành lang, sau đó quay người vào nhà tiếp tục dọn dẹp vệ sinh.
Tiểu Huệ liếc thoáng qua chỗ người giúp việc, hai người không phải là người bình thường, cùng sống trong một mái nhà, loại cục diện kỳ lạ này, thật ra cũng không có bao nhiêu xấu hổ, thế nhưng Tiểu Huệ rõ ràng, tiểu gia hỏa này đang từng giây từng phút nhìn chằm chằm cô ta, khiến cho cô ta căn bản không có biện pháp rời khỏi căn nhà này.
Không có người nào là kẻ ngốc, giống như Tô Bạch biết chắc chắn Tiểu Huệ còn có chỗ giấu diếm hắn, cô ta còn có ý đồ khác, thế nhưng lại không cách nào làm gì Tiểu Huệ, giống như Tiểu Huệ rõ ràng biết trong nhà này, có người bảo mẫu đã chết vẫn luôn giám thị cô ta, nhưng cô ta cũng không có cách nào khác.
..
Ngồi vào trong xe, Tô Bạch vừa thắt dây an toàn vừa nhìn về phía căn nhà sau lưng, nhà của Sở Triệu.
- Haha, thật hy vọng mình lại phát bệnh tâm thần, giết hết tất cả người trong nhà này.
Tô Bạch nói một mình, sau đó nhìn vào gương chiếu hậu, ngay cả chính bản thân hắn cũng không nhịn được lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Thật ra, tâm tính của Tô Bạch không có thay đổi, bởi vì trước khi đến, hắn đã hạ quyết tâm, nếu như lần này không hỏi được chuyện gì, hắn liền giết chết người giúp việc và Tiểu Huệ, kết thúc tất cả mọi chuyện, Phát Thanh Khủng Bố thích ai thì thích, thế nhưng lần này ngoài ý muốn lại hỏi ra được một ký hiệu X – X, hơn nữa ký hiệu này có liên quan đến Huân Nhi.
Có thể nói, ký hiệu này đã cứu được mạng Tiểu Huệ và người giúp việc kia, bởi vì ngay cả hòa thượng đều trong trạng thái ăn nghẹn khi Tô Bạch phát bệnh, Tiểu Huệ có thể so sánh với hòa thượng ư? Hiển nhiên không thể.
- Alo, Huân Nhi, cô đang ở đâu?
- Ừm tôi vừa ra cửa, Cố Phàm vừa gọi điện cho tôi.
- Cậu ta lại đâm thọc đúng không?
- Đúng thế, anh ta nói cho tôi biết anh đang hỏi chuyện dấu hiệu kia.
- Gặp được người đàn ông yêu cô sâu đậm như thế, cô lấy chồng đi.
- Anh đang ăn dấm à?
Huân Nhi hỏi.
- Tôi không có nhàm chán như thế, cô đang ở đâu, tôi đến tìm cô.
- Tôi gửi định vị cho anh, anh qua đi.
Từ trên wechat, Tô Bạch nhận được một định vị, là một nghĩa trang.
- Được rồi, tôi đến ngay đây.
Tô Bạch cúp máy, sau đó lái xe qua đó, hắn lái rất nhanh, hơn mười phút đồng hồ sau đã đến được chỗ đó, xe đỗ ở bên ngoài nghĩa trang, Tô Bạch tự mình đi vào, trên đường đi còn có mấy bà cụ hỏi Tô Bạch có mua hoa hay không, bị Tô Bạch thẳng thừng từ chối.
Huân Nhi đứng ở trước một ngôi mộ, mặc quần áo màu đen, có chút trang nghiêm.
Tô Bạch đi tới đứng sau lưng Huân Nhi.
- Lúc tôi biết anh đang điều tra vụ án, tôi liền nghĩ, liệu anh có đến tìm tôi hay không, xem ra, so với trong tưởng tượng của tôi, anh lợi hại hơn nhiều, so với Sở Triệu, anh càng thích hợp làm cảnh sát hơn.
Nếu như Sở Triệu có thể giống như hắn gặp được ma quỷ cũng không sợ, anh ta cũng có thể làm được một bước này, Tô Bạch rất rõ ràng, chính mình không phải dựa vào bản lĩnh cảnh sát để tra án mà là ưu thế trời sinh của thính giả.
- Nói đi, tôi nghe.
Tô Bạch châm một điếu thuốc, chuẩn bị nghe Huân Nhi giải thích.
- Ký hiệu này là do một trưởng bối của tôi để lại, lúc trước bà ấy học ở đại học Thượng Hải, cùng một ngành với Vương Tuyết.
- Bà ấy là hung thủ?
Huân Nhi nhẹ gật đầu, lại lắc đầu:
- Phải, nhưng cũng không phải, Tô Bạch, anh biết vì sao lúc trước khi anh nói muốn tổ chức ra câu lạc bộ giết người, vì sao tôi lại để ý như thế không?
- Cô nói đi, tôi nghe.
Tô Bạch nhả ra một ngụm khói.
- Chủ nhân của ngôi mộ này, tôi chịu ảnh hưởng rất lớn của bà ấy, sau này bà ấy tham gia nghiên cứu một thí nghiệm ở cấp quốc gia rất cao, lúc nghiên cứu bà ấy bị lây bệnh, khi đưa về Thượng Hải đã hấp hối, bà ấy có tư cách đi vào nghĩa trang liệt sĩ, thế nhưng bà ấy nói, nếu như bà ấy ngoài ý muốn hy sinh, hãy chôn bà ấy ở nghĩa trang thường là được, bà ấy không có mặt mũi đi vào nghĩa trang liệt sĩ.
- Bà ấy rất thích người hậu bối như tôi, ở bên giường bệnh, bà ấy cố ý để cho tôi đến chăm sóc hai ngày, nói cho tôi nghe một câu chuyện xưa rất giống với câu lạc bộ giết người mà chúng ta thành lập vào năm ngoái, thật đúng là vô cùng giống, khi đó bọn họ cũng vì tìm kiếm kích thích, gây dựng ra một đoàn đội, bắt đầu trò chơi giết người.
Huân Nhi nhìn Tô Bạch.
- Mà Vương Tuyết, chính là một thành viên trong đó.
Điếu thuốc trong tay Tô Bạch rơi xuống.