Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 209 - Chương 209 Tôi Là Ai

Chương 209

Tôi Là Ai


“Vương Tuyết?”


Tô Bạch bỗng nhiên có loại cảm giác không thể hiểu nổi, đồng thời trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh, đó là lúc Tô Bạch dựa trên laptop của Sở Kiến Quốc để mô phỏng ra hình ảnh, khi đó Tô Bạch ngồi ở dãy cuối cùng trong một căn phòng tự học.


Trời rất tối, nhân viên quản lý đã tắt đèn, toàn bộ phòng tự học yên tĩnh, ngay cả tiếng một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.


Một bóng đen mở cửa đi vào, đi qua thùng rác thu gom mảnh giấy bên trong.


Lúc đầu bóng đen kia rất mơ hồ, dần dần nó trở nên rõ ràng hơn, biến thành một người cụ thể.


Người này quay lại nhìn Tô Bạch, lộ ra nụ cười quỷ dị.


Mà người này chính là Vương Tuyết.


Huân Nhi nhìn Tô Bạch, giống như đang chờ Tô Bạch tiêu hóa những lời lúc trước chính mình nói, trong lòng cô ta hẳn là đang suy đoán Tô Bạch đang điều tra đến chỗ nào, nếu không Tô Bạch sẽ không tra được ra ký hiệu X – X kia, chỉ là Huân Nhi hiểu rõ, có lẽ mãi cho trước khi Tô Bạch tìm cô ta để nói chuyện, hắn đều không nghĩ tới, Vương Tuyết, người bị hại này, thật ra bản thân Vương Tuyết chính là một người tham dự.


Tô Bạch có chút mỉm cười, lắc đầu nói:


- Ý của cô là Vương Tuyết muốn giết chính mình ư?


Nếu như Vương Tuyết mưu đồ giết chính mình, cô ta còn có cái rắm oán khí, còn có cừu hận gì lại không cam tâm?


Ngón tay Huân Nhi đặt lên trên mộ bia, nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh trên đó.


Đó là một bức ảnh chụp của một người phụ nữ gần 40 tuổi, từ động tác và thần thái của Huân Nhi có thể thấy được, đối với Huân Nhi mà nói, người trưởng bối này có sức ảnh hưởng lớn đến cô ta, từ việc bà ta có thể tham dự thí nghiệm sinh vật cao cấp của quốc gia, có thể nhìn ra được thân phận của bà ta tôn quý, hơn nữa Huân Nhi còn vì bà ta mà bắt chước gây dựng nên câu lạc bộ giết người, thậm chí là dự định tiếp tục sử dụng ký hiệu từ hơn 20 năm trước.


- Đây là sự thực, lúc ấy bọn họ có bốn người, đều là nữ sinh, trong đó dẫn đầu là Vương Tuyết, bọn họ chính là tâm huyết dâng trào, dự định chơi một trò chơi.


- Vì theo đuổi kích thích, vì theo đuổi loại cảm giác khống chế tất cả, đây có thể coi như là biểu hiện phản nghịch của nữ sinh, anh biết đó, hơn 20 năm trước, nam nữ bình đẳng giống như là một loại khẩu hiệu xa vời, xa xa không có đi vào lòng người như hiện tại, bọn họ có thể thi lên đại học, thể hiện tài năng, bọn họ bỏ ra nhiều nỗ lực hơn người thường, nhận lấy nhiều áp lực hơn đàn ông, dĩ nhiên trong lòng càng thêm kiêu ngạo.


- Chẳng qua ngay từ đầu bọn họ coi Vương Tuyết là đối tượng để giết chết, đây thật ra là do Vương Tuyết tự mình nói ra.


- Thật ra ngay từ đầu Vương Tuyết không có trúng độc, bà ta chỉ giả bộ như bị trúng độc, cạo sạch tóc của mình, nhưng trên thực tế chỉ là một loại bàn giao, một loại kết thúc. Nếu như đây quả thật là một kết cục.


Huân Nhi cắn môi, tiếp tục nói.


- Bởi vì bọn họ sợ hãi, trận đùa này là do bọn họ tự tạo ra, nhưng nó lại khiến cho bọn họ cảm thấy không biết làm thế nào, thậm chí là vô cùng e sợ.


- Bọn họ thấy có rất nhiều sinh viên dựa theo chỉ dẫn của tờ giấy đi trộm chất độc, tiến hành công việc được phân công, hoàn thành nhiệm vụ trên giấy giao cho họ.


- Những sinh viên kia, những bạn học kia, đều giống như bọn họ, đều là những sinh viên ưu tú, thiên chi kiều tử trong cả nước, thế mà bắt đầu phục vụ cho công việc giết người, biến thành những thứ còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.


Nghe đến đó, Tô Bạch cười, loại cảm giác này, hắn có thể đồng cảm.


Đây chính là nhân tính, cái gọi là lòng người.


Có lẽ Vương Tuyết, người trưởng bối kia của Huân Nhi và hai người khác chỉ là muốn tiến hành một loại thử nghiệm, thế nhưng bọn họ làm quá tốt, đến mức ngay cả chính bản thân họ cũng hoàn toàn không có phòng bị, khi trò chơi tiếp tục được tiến hành, khi những sinh viên kia thật sự hoàn thành nhiệm vụ được phân công, chủ động góp một viên gạch cho quá trình giết người, bọn họ sợ hãi, bọn họ sinh ra một lại cảm giác e ngại và luống cuống với những bạn học bên cạnh mình.


Bởi vì bọn họ chỉ ôm một chút lòng hiếu kỳ với trò chơi, mở ra chiếc hộp Pandora, thế nhưng khi bọn họ thật sự nhìn thấy ma quỷ từ trong đó đi ra, bọn họ hoàn toàn luống cuống.


Những thứ này, đối với người trải qua rất nhiều thế giới chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố như Tô Bạch mà nói, không tính là gì, loại người hắc ám có mặt ti tiện, hắn đã thấy qua nhiều, hiển nhiên hơn 20 năm trước, bốn cô gái này, cho dù bọn họ có ưu tú như thế nào thì bọn họ vẫn thiếu loại kinh nghiệm và trải nghiệm này.


- Vậy rốt cuộc Vương Tuyết chết như thế nào?


Tô Bạch hỏi.


Huân Nhi lắc đầu:


- Sau khi học kỳ mới khai giảng, Vương Tuyết trở lại trường mới xuất hiện khác thường, mãi cho đến sau cùng, thê thảm chết đi.


- Nói cách khác, trong ghi chép có nhắc đến, ngay từ đầu Vương Tuyết trúng độc, sau đó được cứu chữa, khỏe mạnh trở lại, tiếp theo sau khi kỳ học mới khai giảng, bệnh tình đột nhiên tái phát chuyển biến xấu, nhưng thật ra lần thứ nhất trúng độc căn bản là giả, là chuyện không có thật, là bọn họ cưỡng chế đặt một dấu chấm tròn trong trò chơi giết người này. Mà sau khi khai giảng, cái được gọi là bệnh tình chuyển biến xấu mới thật sự là trúng độc, là lần đầu tiên trúng độc, đúng không?


Huân Nhi khẽ gật đầu:


- Đúng thế, chính là như thế.


Tô Bạch nhắm mắt lại.


Huân Nhi nhìn Tô Bạch, nói:


- Bà ấy nói cho tôi biết, vào lúc đó, kỳ học mới vừa khai giảng chưa được mấy ngày, chuyện khiến cho bọn họ cảm thấy khó mà tin được đã xảy ra, nó khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi và hoảng sợ.


Tô Bạch thở dài, sờ lên cằm mình, chuyện khó có thể tin được là cái gì, Tô Bạch đã biết.


- Tờ giấy lại xuất hiện, đúng không?


- Trò chơi giết người vốn dĩ nên kết thúc.


- Lại khởi động, đúng không?


……


Tô Bạch đã đi được hai tiếng, thế nhưng Tiểu Huệ vẫn ngồi trên sofa trong phòng khách, thân thể lõm xuống sofa, trước mặt Tiểu Huệ là người giúp việc đang không ngừng quét dọn vệ sinh.


- Thật ra trong nhà đã rất sạch sẽ, dù sao hiện tại trong nhà không có người sống, sao có thể bẩn được?


Tiểu Huệ lười biếng cầm chén trà trên bàn, uống một ngụm nước:


- Ngồi xuống tâm sự đi.


Người giúp việc phủi tay, kiễng chân đi tới, ngồi ở đối diện Tiểu Huệ.


- Rốt cuộc cô là ai?


Tiểu Huệ hỏi.


- Dáng dấp của cô vẫn không thay đổi, thật đúng là may mắn, cháu gái của cô thế mà lại có dáng dấp giống cô như vậy, khiến cho tôi giống như nhìn thấy cô của hơn 20 năm trước, vẫn xinh đẹp như thế.


Tiểu Huệ hơi sửng sốt, đặt chén trà lên bàn, nói:


- Rốt cuộc cô là ai?


Người giúp việc ngồi xuống, lộ ra khiêm tốn, thậm chí là có chút quá khiêm tốn, thế nhưng ánh mắt của cô ta lại mang theo một loại lạnh lẽo, khiến cho người ta cảm thấy xa xôi.


- Tôi là ai ư?


Chương 209

Bình Luận (0)
Comment