Chương 210
Người Chết Và Người Tham Dự
Khóe miệng người giúp việc cong lên, nở một nụ cười, nụ cười này của cô ta mang theo trào phúng, cũng mang theo chút gì đó cay đắng:
- Tôi là một người bởi vì cái chết của cô mà bị hành hạ ròng rã trong 20 năm.
- Tôi không biết cô đang nói gì.
Tiểu Huệ hơi nhíu mày, cô ta muốn đứng lên, thế nhưng lúc cô ta đứng lên, người giúp việc cũng đồng thời đứng lên, hơi thở của hai người đụng vào nhau,Tiểu Huệ nhất thời cảm thấy chính mình trở nên vô cùng suy yếu, suy sụp ngồi lại xuống ghế sofa.
- Đừng nhúc nhích, đừng đi, đừng chạy, đừng giày vò nữa.
Trong ánh mắt người giúp việc lộ ra thống khổ và cầu xin:
- Tôi đã sống trong thống khổ và tự trách trong suốt 20 năm, hiện tại đã chết, tôi muốn nhanh chóng kết thúc, nhanh một chút kết liễu.
Trên mặt Tiểu Huệ lộ ra giận dữ, quát ầm lên:
- Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì! Tôi chết như thế nào! Tôi chết không nhắm mắt!
- Có lẽ khi lần đầu tiên chúng ta thảo luận chuẩn bị cho trò chơi này, đã chú định kết cục ngày hôm nay của chúng ta.
Người giúp việc bắt đầu khóc, nhưng cô ta là người chết, người chết không khóc được, cho nên khóe mắt cô ta không ngừng tràn ra máu tươi.
- Rốt cuộc cô là ai, là A Hồng, Lệ Lệ hay là Viện Viện?
Tiểu Huệ gọi ra ba cái tên này, ngay sau đó nước mắt từ khóe mắt cô ta chảy xuống.
.
Tô Bạch một lần nữa lấy ra một điếu thuốc, lần này hắn không có vội vàng châm lửa, rất nghiêm túc hỏi:
- Người có thể tiếp tục trò chơi này, tiếp tục phát giấy, hiển nhiên là một trong bốn cô gái.
- Đúng thế, là một người trong số họ, dĩ nhiên không loại trừ khả năng có người lúc trước tham dự tâm huyết dâng trào, bắt đầu lại trò chơi này, thế nhưng điều này là tương đối khó khăn, bởi vì vào niên đại đó, ở thời mà internet còn chưa có thông dụng, người có thể có đầy đủ kinh nghiệm tiếp tục trò chơi này không một khe hở, hẳn là không có nhiều.
- Bà ấy đã từng nói, không biết khi nào tờ giấy kia đã được phát lại một lần nữa, thủ pháp rất thành thạo, hẳn là người một nhà.
- Bốn nữ sinh.
Ngón tay Tô Bạch gõ nhẹ lên trên mặt mình:
- Trước tiên loại trừ khả năng Vương Tuyết tự sát, như vậy còn lại ba người, sau đó loại trừ vị trưởng bối của cô, như vậy chỉ còn sót lại hai người.
- Bây giờ hai người kia đang ở đâu, làm gì?
- Lúc trước bốn người bọn họ có quan hệ rất tốt, tên của bốn người đó lần lượt là A Tuyết, A Hồng, Lệ Lệ và Viện Viện.
- A Tuyết chính là Vương Tuyết đã chết, A Hồng là trưởng bối của tôi, Lệ Lệ và Vương Tuyết ở chung một ký túc xá, thật ra bà ta rất đáng thương, bà ta bị cả nước coi là hung thủ trong suốt 20 năm, cho dù cảnh sát bởi vì nguyên nhân đặc thù cố ý áp chế vụ án này, không điều tra, thế nhưng trên dưới cả nước đều coi bà ta thành hung thủ thật sự.
- Bà ta từng mấy lần muốn xuất ngoại, nhưng đều bị từ chối, bởi vì trên người bà ta có quá nhiều hiềm nghi, sau này hình như bà ta kết hôn với một người Mỹ, ra nước ngoài nhưng bởi vì kiểm tra tinh thần có vấn đề không thể không từ nước Mỹ về nước.
- Là người phụ nữ này?
Tô Bạch nhớ kỹ, đối với vụ án này, trên internet vẫn luôn coi Lệ Lệ là hung thủ để công kích, hơn nữa còn là một hung thủ giết người nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, rất nhiều người suy đoán bối cảnh nhà Lệ Lệ rất thâm hậu, thậm chí là ở thượng tầng.
- Nghe cô nói như thế, rất có thể là bà ta.
- Không, không phải là bà ta.
Huân Nhi bác bỏ.
Tô Bạch giật mình, khẽ gật đầu.
- Đúng thế, dùng trò chơi giết người, mục đích là có thể hoàn mỹ rửa sạch hiềm nghi cho chính mình, thậm chí dùng số đông để uy hiếp chính phủ.
- Hung thủ đã phát tờ giấy, làm sao lại có thể ngốc đến mức để cho tất cả hiềm nghi đều rơi trên người mình. Điều này nói không thông.
Tô Bạch cầm bật lửa, dự định châm thuốc.
- Đoàng!
Đúng lúc này, một tiếng súng dồn dập vang lên.
Tiếng súng đột nhiên vang lên, hơn nữa mục tiêu còn là Tô Bạch, điểm này, ngay từ khi tiếng súng vang lên, Tô Bạch liền rõ ràng, đối phương là một cao thủ giỏi về ẩn giấu, vẫn chờ đến bây giờ mới vươn xúc tu ra, hiển nhiên là muốn chờ đợi cơ hội.
Lần này, Tô Bạch muốn né tránh là điều không thể nào, nhưng hắn vẫn vô thức nghiêng người qua.
Viên đạn trúng vào cánh tay trái của Tô Bạch, cảm giác nhói đau ùa đến, khiến cho dây thần kinh bên tay trái của Tô Bạch mất đi tri giác, khẩu súng này không tầm thường.
Tay phải Tô Bạch kéo Huân Nhi, hai người ngồi xổm xuống bên cạnh mộ bia.
Huân Nhi có xuất thân quân nhân, lúc này chỉ nhìn thoáng qua vết thương của Tô Bạch, cô ta liền đoán ra được thương thế của hắn.
- Anh quay về xe tôi, tôi dời đi lực chú ý của người kia.
Tô Bạch cười, khóe miệng chảy ra tia máu, viên đạn này hẳn là có năng lực kỳ dị, nổi lên phản ứng xung đột với huyết thống trong người hắn, nếu như chỉ là đạn của loại súng bình thường, Tô Bạch bị bắn cũng chẳng sao, chẳng qua loại đạn này thật đúng là khiến cho Tô Bạch hít một hơi thật sâu, may mắn đẳng cấp khẩu súng của đối phương thấp hơn địa ngục hỏa shotgun của hắn, cho nên hắn chỉ bị ăn đau mà thôi, không có ảnh hưởng lớn gì.
- Đừng xúc động, đó là cao thủ, hơn nữa mục tiêu của người kia là tôi.
Tô Bạch cười, sau đó đưa tay sờ lên địa ngục hỏa shotgun bên hông mình, hiện tại hắn không xác định được khoảng cách của đối phương và mình là bao xa, nếu như khoảng cách quá xa, hiệu quả của địa ngục hỏa shotgun kém đi rất nhiều, đạn này rất đắt, Tô Bạch không nỡ lãng phí.
Hiện tại hắn thật lòng cảm thấy có chút mệt mỏi, người ta nổ súng rồi, chính mình còn có ở đây đếm đạn, rất có một loại cảm giác giống như Bát Lộ quân tác chiến, dù sao trước tiên phải kiểm tra chính mình có mấy viên đạn.
(Bát Lộ quân tiền thân của quân Giải phóng Nhân dân Trung quốc)
- Tôi đi gọi điện thoại.
Huân Nhi lấy điện thoại di động ra.
- Nằm xuống!
Tô Bạch đè Huân Nhi lại, hai người ngã nhào xuống đất.
- Đoàng.
Phát súng thứ hai vang lên, mộ bia rơi vỡ, đá vụn và tro bụi rơi lên người Huân Nhi và Tô Bạch.
Tô Bạch lắc đầu, thổi một hơi, lấy tay phủi cho Huân Nhi.
- Cô chờ ở đây, tôi đi giải quyết người bạn nhỏ kia.
Sau khi nói xong, Tô Bạch đứng lên, chạy về phía hướng nổ súng, bởi vì Tô Bạch bỗng nhiên ý thức được, nếu như chỉ có một mình hắn, ngược lại có thể từ từ giày vò, dùng biện pháp “tiết kiệm” giải quyết tên gia hỏa kia, thế nhưng Huân Nhi cũng ở nơi này, nếu như mình tiếp tục ở đây, Huân Nhi rất có thể gặp tai bay vạ gió, nếu Huân Nhi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì không phải là chuyện mấy chục điểm cốt truyện có thể bù đắp được.
Trên thế giới này, Tô Bạch không quan tâm nhiều người, chỉ có mấy người bạn mà thôi.