Chương 211
Hai Họng Súng.
Sau khi đứng lên, ánh mắt hắn có chút do dự, rất nhanh Tô Bạch đã phát hiện ra vị trí của tên gia hỏa kia, đó là ở một căn nhà gỗ nhỏ, là văn phòng của nhân viên quản lý nghĩa trang.
- Tô Bạch, quay về.
Huân Nhi ở phía sau kêu lên, thế nhưng Tô Bạch vẫn xông về phía đó.
Đối phương một lần nữa lên đạn, sau đó nhắm vào Tô Bạch, chỉ là từ thao tác và thủ pháp của đối phương, có thể nhận ra được, hiển nhiên đối phương không quá nhuần nhuyễn, điều này đối với một sát thủ mà nói, là một chuyện rất kỳ lạ, mang ý nghĩa, khẩu súng này không phải là khẩu súng của anh ta, anh ta chỉ cầm theo khẩu súng này để đến giết Tô Bạch.
Tô Bạch kéo gần khoảng cách của hai bên, chỉ còn 100 mét, đối phương bình tĩnh tự tin, một lần nữa nhắm họng súng về phía Tô Bạch.
……
Bên ngoài ven đường có một chiếc xe bán tải nhỏ, trong xe là một người đàn ông mặc một bộ đồ màu đỏ, trên tay anh ta cầm một ly rượu vang, thỉnh thoảng đặt ở chóp mũi ngửi.
Ở trên cổ tay người đàn ông có một mảnh huyết ngọc, ánh sáng rực rỡ, mỗi lần ánh mắt người đàn ông rơi xuống nó sẽ lộ ra vẻ mê say, miếng huyết ngọc này rất trân quý, được một người có thâm niên dưỡng qua, rất có linh tính, đối với Tần Nhất Minh mà nói, cho dù có chủ động đi giết một thính giả đang làm nhiệm vụ hiện thực, như thế cũng đáng.
Bản thân anh ta là một dân cờ bạc, cho dù sau này độ khó trong thế giới chuyện xưa của anh ta bị nâng lên cao, anh ta cũng không để ý. Dân cơ bạc chính là loại người hôm nay có rượu, hôm nay say, trước tiên đem lợi ích đến tay của mình, về phần tương lai đến đâu hay đến đó, cho dù chính mình có khả năng lớn sẽ chết trong thế giới chuyện xưa, anh ta không quá lo lắng, phải chết thì vẫn sẽ chết, chẳng qua có thêm chút kích thích mà thôi.
Trong lòng Tần Nhất Minh yên lặng đếm tiếng súng, chờ đến khi tiếng súng thứ ba vang lên, anh ta có chút ngoài ý muốn nhìn về phía cửa sổ xe.
Khẩu súng bắn tỉa kia là của Tần Nhất Minh, anh ta nghĩ, nếu như mình tìm sát thủ, dùng khẩu súng đó bắn chết Tô Bạch, như vậy quan hệ nhân quả rơi xuống trên người anh ta sẽ giảm đi.
Mặc dù anh ta đã làm xong chuẩn bị phá hỏng quy củ, thế nhưng cường độ trừng phạt, dĩ nhiên là càng thấp càng tốt.
Tên sát thủ kia, thật ra cũng là người nghe, ở trong một thế giới chuyện xưa, Tần Nhất Minh quen biết với anh ta, anh ta là một người thực tập, tố chất khá tốt, Tần Nhất Minh mời anh ta hỗ trợ giết một người bình thường, anh ta liền đến.
….
- Đoàng!
Khoảng cách ngắn như thế, viên đạn nhanh như vậy, Tô Bạch căn bản không có chỗ để trốn, viên đạn bắn về phía bả vai của hắn, cả người Tô Bạch bị lực đạo này làm cho thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, thế nhưng gót chân của hắn nhấc lên, cả người một lần nữa bước về phía trước hai bước.
Hiển nhiên đối với với việc Tô Bạch di chuyển đến khoảng cách gần như thế, người kia lộ ra rất khiếp sợ. Hơn nữa đối với năng lực chịu đựng đáng sợ của thân thể Tô Bạch cũng khiến cho anh ta cảm thấy khó mà tin được, ngay sau đó, anh ta lập tức ý thức được, người anh ta phải giết không phải là người bình thường mà chính là một thính giả.
Hiển nhiên, ở trong thế giới thực, vô duyên vô cớ ra tay với thính giả, hậu quả này anh ta cũng rất rõ ràng, biết mình bị gài hàng, anh ta lập tức cầm súng quay người bỏ chạy về phía sau, anh ta không dám cùng Tô Bạch đối mặt ở khoảng cách gần như thế, cho dù anh ta rất mạnh về cận chiến, nhưng vì đối phương là thính giả, cho nên không thể dùng góc nhìn như người bình thường.
Thế nhưng Tô Bạch chỉ hơi nghiêng người, rút địa ngục hỏa shotgun bên người mình ra, nhắm về phía vách tường của nhà gỗ, không chút do dự nổ súng.
- Chết đi…
Địa ngục hỏa shotgun bắn ra một hạt tròn màu vàng, trực tiếp xuyên qua tường của ngôi nhà gỗ nhỏ, một mặt bên khác của ngôi nhà gỗ nhỏ truyền ra một tiếng hét thảm, sau đó tiếng hét kia im bặt.
Tô Bạch lảo đảo đi tới đã thấy nửa người dưới của tên gia hỏa đã bị dập nát, người này đã chết rồi, khẩu súng trước đó mà người này dùng cũng đã bị bắn gãy, tràng diện vô cùng máu me, vô nhân đạo.
Nhìn một chút khẩu súng trong tay mình, Tô Bạch đột nhiên cảm thấy có chút hối hận, sớm biết phạm vi bắn giết của địa ngục hỏa shotgun lớn như thế, chính mình còn vất vả rút ngắn khoảng cách, đang yên đang lành ăn mấy phát đạn, hơn nữa điều đáng chết nhất chính là, những viên đạn này có uy lực hơn những viên đạn phổ thông gấp mấy lần.
Vào lúc này, một bên khác của nghĩa trang, Tần Nhất Minh từ trong xe đi ra, hai tay của anh ta đeo găng tay màu vàng, cả người lộ ra khí chất yêu dị, có chút giống như đang quay MV Hàn Tinh giả gái, thế nhưng người như Hàn Tinh chỉ có vẻ bề ngoài, còn Tần Nhất Minh lại có loại thực lực đáng sợ.
- Sao anh không ngoan ngoãn đi chết, lại để tôi phải tự mình ra tay.
Tần Nhất Minh phát ra một tiếng phàn nàn, cả người lộ ra hơi thở lười biếng.
Thân thể Tô Bạch lảo đảo một cái, hắn không nói gì, chỉ yên lặng giơ họng súng về phía Tần Nhất Minh.
Xem ra, trước đó, thứ mà Tô Bạch gặp phải trên đường đi và thứ mở cửa nhà Sở Triệu đều do anh ta sắp xếp.
- Không phải Phát Thanh Khủng Bố cấm đoán thính giả ra tay với nhau trong hiện thực à?
Tô Bạch vác một khẩu súng trên vai, dựa vào ván gỗ, giọng nói mang theo chút suy yếu, giống như bị trọng thương, sắp không qua khỏi.
- Quy củ là thứ dùng để phá vỡ.
Tần Nhất Minh đi về phía Tô Bạch, tốc độ của anh ta càng lúc càng nhanh.
- Chỉ cần lợi ích đủ lớn!
Ánh mắt Tô Bạch trở nên lạnh lẽo, họng súng thẳng tắp, bóp cò.
- Pằng!
- Pằng!
- Pằng!
- Pằng!
- Pằng!
- Pằng!
Liên tiếp sáu phát súng.
Đây đều là điểm cốt truyện đó, nói không đau lòng đó là giả, nhưng khí thế của đối phương đã chứng minh một chuyện, đây là thính giả có độ hoàn thành nhiệm vụ rất cao, so với chính bản thân hắn thì cao hơn rất nhiều, cho nên lúc đối mặt trực diện, anh ta mới có lòng tin như thế.
Trong nháy mắt khi Tô Bạch nổ súng, trên găng tay của Tần Nhất Minh bắt đầu phóng ra sợi tơ, mỗi sợi tơ không phải xuất phát từ trên găng tay mà chính là cắm rễ trong máu thịt của Tần Nhất Minh, chỉ là bên ngoài có hình dáng giống như găng tay, đại khái là vì giá trị mỹ quan.
Sợi tơ tạo thành một cái lồng, ngăn cản Tô Bạch liên tục xạ kích, những viên đạn màu vàng liên tiếp bắn thẳng về phía tầng kết giới giống như cái lồng này.
Thế nhưng đều bị chặn lại, chẳng qua lúc này hai tay của Tần Nhất Minh đã máu chảy đầm đìa, sắc mặt anh ta tái nhợt.
Tần Nhất Minh không dám tin nhìn Tô Bạch, sau đó anh ta nhìn về phía địa ngục hỏa shotgun của Tô Bạch, mặt mũi tràn đầy không dám tin hỏi.
- Vì sao anh lại có loại súng này!
Ngay sau đó Tần Nhất Minh ho khan, máu tươi từ khóe miệng anh ta tràn ra, bên trong miệng còn có một bộ phận nội tạng như phổi, Tần Nhất Minh cố gắng ngậm lấy không phun ra, thương thế kia vượt xa những gì anh ta tưởng tượng.
Trước đó anh ta cảm thấy tuy súng của Tô Bạch có uy lực rất mạnh, nhưng cũng không phát hiện, hoặc là nói đúng hơn là không dự liệu được khẩu súng này có uy lực mạnh gấp 10 lần khẩu súng mà anh ta đưa cho tên sát thủ.
Một vũ khí chưa đến 100 điểm cốt truyện và một vũ khí 1000 điểm cốt truyện.
Dĩ nhiên không thể so sánh.
- Ồ, khẩu súng này có gì hơn người à?
Sau đó Tô Bạch lấy ra một địa ngục hỏa shotgun khác.
Hai họng súng,
Lạnh như băng,
Nhắm thẳng vào Tần Nhất Minh.