Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 212 - Chương 212 Một Cơn Ác Mộng, Không Có Gì Hay Để Nói

Chương 212

Một Cơn Ác Mộng, Không Có Gì Hay Để Nói


Đối với đạn của địa ngục hỏa shotgun, Tô Bạch rất trân quý, rất không nỡ dùng, thế nhưng Tô Bạch càng rõ ràng hơn, cái mạng nhỏ này của hắn càng thêm trân quý hơn điểm cốt truyện, hơn nữa điểm cốt truyện và vũ khí vốn dĩ được dùng như thế, mà không phải là để dành, sau này chôn cùng với quan tài.


Giờ phút này, cục diện này, lập tức liền có chút lúng túng.


Hai tay Tần Nhất Minh không chỉ đơn giản là máu me be bét, lực sát thương của địa ngục hỏa shotgun kia, trực tiếp gây trọng thương cho thể chất trong người anh ta, những sợi tơ này thực chất là một loại thực vật sinh trưởng trong huyết nhục của Tần Nhất Minh, hấp thu chất dinh dưỡng trên người anh ta, sau đó giúp Tần Nhất Minh chiến đấu.


Thậm chí những sợi tơ này không chỉ có ở lòng bàn tay, còn vươn vào trong toàn cơ thể Tần Nhất Minh, nếu như xé thân thể Tần Nhất Minh, thứ đầu tiên nhìn thấy không phải là mạch máu mà chính là từng sợ tơ kim loại kia.


Đây là một hình thức cường hóa của kẻ điên, hoàn toàn không thấy đau đớn của thể xác chính mình, cải tạo thân thể của mình, trực tiếp đem chính mình biến thành phi nhân loại, người có dáng vẻ này, nhất quán quán triệt tư tưởng của dân cờ bạc, đánh đổi tất cả, cho dù là thân thể của anh ta cũng chỉ là một tấm thẻ đánh bạc.


Giờ phút này, Tô Bạch giống như một người chơi nhiều tiền dùng trang bị cao cấp nghiền ép một người chơi già dặn kinh nghiệm, sự từng trải và kinh nghiệm của Tần Nhất Minh tuyệt đối cao hơn Tiêu Mạch rất nhiều, thế nhưng ở trước mặt địa ngục hỏa shotgun, lại trở nên yếu ớt, cho dù là thính giả có thâm niên, việc có được một vũ khí cấp bậc 1000 điểm cốt truyện là vô cùng khó khăn, thế nhưng loại vũ khí như địa ngục hỏa shotgun lại xuất hiện trong tay Tô Bạch, một người chơi có độ hoàn thành nhiệm vụ không vượt quá 2. Dĩ nhiên, đây cũng là vì nguyên nhân đặc thù của Tô Bạch, lúc trước trong các thế giới chuyện xưa, hắn gần như dẫn đầu mức độ cống hiến, Tô Bạch muốn đi cường hóa huyết thống gì đó, thế nhưng ai bảo hắn không cường hóa được.


Cảm nhận đau đớn trên người mình, ngay cả chính bản thân Tần Nhất Minh cũng không rõ ràng, chính mình còn có thể tiếp tục chống đỡ được một đợt xạ kích mới của Tô Bạch nữa hay không, chỉ cần trong tay Tô Bạch có khẩu súng này, cho dù anh ta có am hiểu cận chiến cũng không làm gì được Tô Bạch, bởi vì địa ngục hỏa shotgun, ý nghĩa của nó giống như tên, cự ly càng gần, uy lực sát thương càng đáng sợ.


Sở dĩ Tô Bạch lấy khẩu súng thứ hai ra cũng là cảnh cáo Tần Nhất Minh, cho dù bắn hết viên đạn của một khẩu súng, hắn vẫn còn một khẩu súng khác, không đến mức bị người ta đánh lén khi đang nạp đạn.


Nhìn thoáng qua huyết ngọc trên cổ tay mình, Tần Nhất Minh rõ ràng, dựa theo minh ước với Từ Gia Thành, anh ta muốn lấy được khối huyết ngọc này, như vậy anh ta nhất định phải giết chết Tô Bạch, điều này không có gì phải giải thích, nếu không sau cùng kết quả thất bại, Tô Bạch không chết, Từ Gia Thành không được như mong muốn, như vậy kết quả thê thảm nhất chính là Tần Nhất Minh anh, đến lúc đó, huyết ngọc trân bảo trong mắt anh ta lập tức biến thành tu la đến lấy mạng anh ta.


Chẳng qua, hiện tại không cần thiết cứng rắn, bởi vì Tô Bạch quá cứng rồi.


Dù sao còn có thời gian, đối phương cần phải tiếp tục đi làm nhiệm vụ hiện thực, chính mình còn có thể tìm cơ hội, xét cho cùng, trước đó anh ta quá coi thường đối phương.


- Được, rất tốt.


Tần Nhất Minh bắt đầu lui lại, rất tự nhiên lui lại, đồng thời những sợi tơ trong cơ thể anh ta xuất hiện, bắt đầu quấn lấy cơ thể anh ta, làm ra một loại bảo hộ, anh ta sợ hãi Tô Bạch nhân lúc mình lui lại liền đánh lén.


Tô Bạch biết Tần Nhất Minh đánh trống lui quân, hắn cố ý ngồi trên mặt đất, bày ra dáng vẻ trọng thương sắp chết, nhưng quá giả tạo, ngay cả Tần Nhất Minh, trong lòng anh ta cũng đang cười lạnh.


Dân cơ bạc làm việc không chút nào dây dưa dài dòng, sau khi rút lui đến một khoảng cách an toàn, anh ta một lần nữa lên xe của mình, khởi động xe rời đi, anh ta cảm thấy Tô Bạch chỉ ỷ vào việc có hai khẩu súng để chống đỡ cục diện, đối phương cũng không dám thật sự cứng đối cứng, dù sao không phải mỗi người đều có dũng khí liều mạng như dân cơ bạc.


Nếu như viên đạn còn lại của hắn không giết được anh ta, như vậy hắn sẽ bị anh ta giết chết.


Tần Nhất Minh cầm tay lái, lòng bàn tay và thân thể truyền đến cảm giác đau nhói, sắc mặt của Tần Nhất Minh rất khó coi, chính mình ở trước mặt một thính giả mới ăn thiệt, thứ gọi là mặt mũi, anh ta không quá quan tâm, quan trọng là ở chỗ này, anh ta thật sự không thuận.


Xe chạy đi, Tần Nhất Minh xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Tô Bạch vẫn ngồi nguyên ở đó, khóe miệng lộ ra cười lạnh, chờ đó cho tôi.


Chờ đến khi xe rời khỏi tầm mắt, Tô Bạch đem đạn ra thay mới, hắn có tất cả 32 viên đạn, vừa rồi bắn 6 phát, trước đó giết người và đánh quỷ ảnh kia bắn 2 phát, tổng cộng đã dùng 8 viên đạn, đây chính là 50 điểm cốt truyện, phải biết một thính giả bình thường, hoàn thành xong một chuyện xưa đạt được chưa đến 100 điểm cốt truyện.


Thế nhưng hiện tại Tô Bạch không quan tâm, Tần Nhất Minh rút đi, vẻ mặt Tô Bạch lạnh nhạt lắp đạn vào súng, hai khẩu súng đều đầy đạn, mỗi khẩu súng có 8 viên đạn, hai khẩu súng có 16 viên đạn, vừa rồi bắn Tần Nhất Minh 6 phát đạn, Tô Bạch hiểu rõ, thật ra đối phương không chỉ tổn thương da thịt, nhất định còn có thương tổn sâu hơn, nếu không đối phương sẽ không tùy tiện rời đi.


Chỉ là Tô Bạch cảm thấy không an toàn, sau khi lắp đạn vào hai khẩu súng, Tô Bạch mới cảm thấy an toàn hơn.


Trước đó Tần Nhất Minh lái xe còn đang suy nghĩ Tô Bạch không có dũng khí cùng dân cờ bạc như anh ta đánh cược một phen, trên thực tế, anh ta nhìn lầm Tô Bạch, giống như lúc trước hòa thượng cũng nhìn nhầm Tô Bạch.


Có đôi khi những chuyện Tô Bạch làm hoàn toàn không so đo lợi ích được mất, đây là một loại tâm thái còn đáng sợ hơn cả dân cờ bạc, dân cờ bạc muốn lợi ích, chỉ vì lòng tham mà quả quyết, còn người như Tô Bạch, hoàn toàn chính là lật bàn đánh bài, làm theo phương thức hại người không lợi mình.


Huân Nhi chạy đến bên người Tô Bạch, đối với một màn trước đó, cô ta không có hỏi, Huân Nhi chỉ lo lắng nhìn thương thế của Tô Bạch.


- Tôi đưa anh đi bệnh viện.


- Đi bệnh viện cái quỷ.


Tô Bạch đem viên đạn thứ 8 nhét vào nòng súng, đóng báng súng lại, sau đó nói với Huân Nhi:


- Đưa chìa khóa xe của cô cho tôi, xe của cô đã được cải tiến, tôi có thể đuổi theo được.


Huân Nhi không nhăn nhó, đưa chìa khóa xe của mình cho Tô Bạch.


- Tô Bạch, chờ sau khi chuyện này kết thúc, anh có thể đem chuyện phát sinh trên người mình nói cho tôi biết không?


- Một cơn ác mộng, không có gì hay để nói.


Tô Bạch cầm chìa khóa, khập khiễng đi về phía xe Huân Nhi, sau khi hắn lên xe, Huân Nhi đứng nguyên tại chỗ nhìn hắn, Tô Bạch vẫy tay:


- Chờ tôi trở lại trò chuyện với cô.


Tô Bạch đạp chân ga, trực tiếp lái xe xông ra ngoài.


Cảm thụ được tốc độ mạnh mẽ, Tô Bạch lắc đầu, rốt cuộc là nữ thái tử, xe cải tiến có gắn biển quân đội, cho dù như thế nào cảnh sát giao thông cũng không dám tới kiểm tra.


Chương 212

Bình Luận (0)
Comment