Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 213 - Chương 213 Táng Gia Bại Sản Giết Chết Anh

Chương 213

Táng Gia Bại Sản Giết Chết Anh


Hai thanh địa ngục hỏa shotgun bị Tô Bạch đặt dưới cửa sổ xe, hai tay Tô Bạch nắm lấy tay lái, tăng tốc tối đa.


Có người muốn giết mình.


Ha ha.


Làm sao có thể cho qua?


Muốn đến giết thì giết, muốn đi thì đi à?


Thật coi mình là Poodle hay là Chihuahua?


(Chó săn vịt (Poodle) là một giống chó săn dùng để săn các loại thủy cầm trong đó chủ yếu là vịt. Ngày nay giống chó này được lai tạo để trở thành dòng chó cảnh


Chó Chihuahua là một trong những giống chó nuôi nhỏ nhất trên thế giới.)


Xe Tần Nhất Minh nhanh chóng xuất hiện ở trong tầm mắt của Tô Bạch, hình như Tần Nhất Minh cũng phát hiện ra phía sau có xe, chỉ là có lẽ anh ta không phát hiện ra đó là Tô Bạch, nhưng bản năng cảm giác được nguy hiểm khiến anh ta vô thức tăng tốc xe, chẳng qua tốc độ xe của Tô Bạch lại càng nhanh hơn, khoảng cách giữa 2 xe còn lại chưa đến 10 mét.


Tô Bạch lấy một điếu thuốc, ngậm ở trong miệng, không rảnh đi châm lửa, chỉ dùng răng nhai đầu thuốc lá, một tay cầm lái, một tay cầm địa ngục hỏa shotgun, sau đó vươn một tay ra ngoài cửa sổ xe, bắn vào xe Tần Nhất Minh một phát.


- Pằng!


Lúc này Tô Bạch thật đúng là hào khí ngất trời, anh đó, không phải anh muốn đến giết tôi à, vậy ông đây tình nguyện dùng hết tất cả đạn cũng phải giết chết anh!


Táng gia bại sản giết chết anh!


Một phát đạn này bắn ra, cốp sau xe của Tần Nhất Minh bị bắn tung lên, hai bánh xe phát nổ, chiếc xe ma sát kịch liệt trên mặt đường.


Tần Nhất Minh nhanh chóng phanh xe lại, đánh tay lái khống chế xe, còn Tô Bạch mỉm cười, tiếp tục duy trì tư thế đạp chân ga.


Xe của Huân Nhi “ầm” một tiếng, đụng vào xe của Tần Nhất Minh.


“Ầm!”


Âm thanh ngột ngạt chói tai vang lên, xe của Tần Nhất Minh bị đụng cho lõm xuống, còn chiếc xe của Huân Nhi, chất lượng thật đúng là tốt, chỉ có nắp động cơ hơi biến hình, những nơi khác còn hoàn chỉnh.


Nhưng ngay cả như thế, lực va đập này rất chân thật.


Tô Bạch mở cửa xe đi xuông, trên mặt hắn có rất nhiều máu tươi, đây là vừa va chạm, thế nhưng hắn không chút để ý, hai tay cầm hai khẩu súng đi xuống xe.


Tần Nhất Minh ở nơi đó, cả người bị đâm đến vặn vẹo, đang ở trong xe giãy dụa, trong cơ thể anh ta không ngừng phóng thích ra sợi tơ, cắt linh kiện của xe, mở không gian cho anh ta.


Thế nhưng khi anh ta nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy Tô Bạch đứng bên ngoài, trên mặt anh ta mang theo vẻ không dám tin, từ trong mắt Tô Bạch, anh ta không nhìn thấy bao nhiêu cảm xúc, hiện tại đối phương bình tĩnh đến mức không thể bình tĩnh hơn, căn bản không biết đối phương lo lắng hay vui vẻ.


Tô Bạch giơ hai địa ngục hỏa shotgun lên, nhắm thẳng vào Tần Nhất Minh.


Hô hấp của Tần Nhất Minh lập tức trở nên nặng nề, anh ta nhìn chằm chằm Tô Bạch, hầu kết không ngừng chuyển động.


Tô Bạch hơi nghiêng đầu nói với Tần Nhất Minh.


- Bàn điều kiện đi, lấy cái gì có thể mua mạng của anh.


Tần Nhất Minh giống như trút được gánh nặng, trên mặt lộ ra mỉm cười.


- Tôi có thể cho anh…


Tô Bạch bỗng nhiên lại nghiêng đầu sang một hướng khác.


- Xin lỗi, tôi đổi chủ ý rồi.


- Pằng!


- Pằng!


- Pằng!


- Pằng!


- Pằng!


- Pằng!


Trong nháy mắt khi Tô Bạch nổ súng, hai con ngươi của Tần Nhất Minh tự bạo, từng lỗ chân lông trên người anh ta phóng ra vô số sợi tơ, đây là dùng phương thức tự hại mình để tiến hành phản kích, hiển nhiên anh ta không cam tâm bị Tô Bạch đùa bỡn sau khi giết chết.


Dân cờ bạc đáng sợ, thế nhưng trong mắt dân cờ bạc có lợi ích, có không muốn, có ràng buộc, còn loại người như Tô Bạch, hoàn toàn không có cái gì gọi là lợi ích hay không lợi ích, hắn không quan tâm, cho dù táng gia bại sản cũng phải giết chết anh ta.


- Pằng!


- Pằng!


“…”


Tô Bạch liên tục bắn đạn về phía đầu xe, từng hạt tròn có màu vàng lộng lẫy mang theo tử vong liên tiếp được bắn ra.


Chiếc xe này vốn dĩ đã hỏng, bây giờ lại thêm một loạt đạn từ địa ngục hỏa shotgun, nó đã hoàn toàn biến thành một đống sắt vụn, ngay từ đầu, Tần Nhất Minh còn quyết tâm giãy dụa, dùng những sợi tơ để ngăn cản, thế nhưng theo Tô Bạch liên tiếp xạ kích, những sợi tơ kim loại kia liên tục bị đứt, toàn thân cao thấp lỗ chân lông trên người Tần Nhất Minh bắt đầu không ngừng tràn ra máu tươi, cực kỳ thê thảm.


Đến sau cùng anh ta phát ra một tiếng gầm không cam lòng, thân thể không được che chắn bị đạn bắn trúng.


- Pằng!


- Pằng!


Cuối cùng, Tô Bạch ngừng lại, ở trong đống sắt vụn có một đống thịt nhão.


Tô Bạch thờ ra một hơi, chậm rãi quỳ xuống, hai họng súng chống trên mặt đất, chống đỡ thân thể của hắn.


Khoái cảm khi giết chết một thính giả cường đại bắt đầu bao vây lấy hắn, hắn cảm nhận được một loại cảm giác vui vẻ từ trong ra ngoài, Tô Bạch mỉm cười, bỏ ra nhiều điểm cốt truyện như thế vì tìm cho mình khoái cảm, chính mình thật đúng là có chút tâm thần.


Nhưng vào lúc này, ở trong đống thịt vụn, có một trái tim được sợi kim loại bao bọc bỗng nhiên run lên, ngay sau đó một sợi tơ đột nhiên dựng đứng, giống như một con dao sắc bén đâm về phía giữa trán Tô Bạch.


Tô Bạch ngẩng đầu, trên mặt hắn đều là máu, thế nhưng hắn vẫn cười, nâng họng súng lên, nhắm về phía trước.


- Xin lỗi, tôi còn một phát đạn.


- Pằng!


Ở khoảng cách gần như thế, một phát đạn từ địa ngục hỏa shotgun đủ để cho đối phương hồn phi phách diệt, trái tim của Tần Nhất Minh hoàn toàn nổ tung.


Tất cả đã kết thúc.


Tô Bạch đứng lên, thân hình có chút lảo đảo, nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên nhìn thấy đống thịt nhão của Tần Nhất Minh bắt đầu nhúc nhích, lúc đầu hơi thở của anh ta đã biến mất, nhưng hiện tại lại có xu thế tro tàn lại cháy.


- Ồ, thì ra anh cũng là Vampire?


Tô Bạch không vội vã qua đó, mà chính là đem số đạn còn lại lấy ra, hắn còn 8 viên đạn, từ lúc cùng Tần Nhất Minh giao thủ đến nay, Tô Bạch đã tốn hơn 20 viên đạn, có nghĩa hắn đã tiêu hết 150 điểm cốt truyện, gần như tương đương với ban thưởng cho một thính giả ưu tú trong thế giới chuyện xưa, thật đúng là một thắng lợi vô cùng đắt đỏ.


Nhét tám viên đạn còn lại vào súng, đủ đầy băng đạn của một địa ngục hỏa shotgun, Tô Bạch để hộp đạn vào bên hông, cầm theo khẩu súng có đạn đi đến chỗ đống sắt vụn kia.


Chân hắn đạp lên trên đống thịt nháo của Tần Nhất Minh, những miếng thịt nhão này thế mà thật đúng là đang ngọ nguậy, chúng giống như còn có sinh mệnh, nhưng loại sinh mệnh này lại bị thuộc tính phá ma từ địa ngục hỏa shotgun áp chế và tiêu hao, dù sao địa ngục hỏa shotgun cũng là vũ khí có giá 1000 điểm cốt truyện, tiền nào của nấy, đồ vật đắt đỏ dĩ nhiên có đạo lý của nó, Tô Bạch không thể hiểu hết năng lượng thuộc tính của nó, thế nhưng nó đủ để dập tắt phần ký thác may mắn của Tần Nhất Minh.


Tô Bạch không cảm thấy buồn nôn trước đống thịt nhão, hắn vươn tay vào trong đống huyết nhục, bắt đầu tìm tòi, cuối cùng hắn tìm thấy một đồ vật hơi nóng.


Tô Bạch lấy nó ra, vứt bỏ những miếng thịt nhão trên đó, cuối cùng lộ ra vẻ lộng lẫy ban đầu của miếng huyết ngọc.


Trong huyết ngọc có một gương mặt người, là Tần Nhất Minh, lúc này ánh mắt Tần Nhất Minh mang theo oán hận nhìn chằm chằm Tô Bạch.


Chương 213

Bình Luận (0)
Comment