Chương 214
Chiến Lợi Phẩm
“Mạng của anh, con mẹ nó, thật đúng là cứng rắn, ông đây bắn ra nhiều viên đạn như thế còn không hoàn toàn giết được anh.”
Tần Nhất Minh không ngừng nguyền rủa Tô Bạch, cảm xúc phẫn nộ khiến anh ta trở nên điên cuồng, còn Tô Bạch, đối với miếng ngọc này, hắn không có bao nhiêu biện pháp, dù sao thuật nghiệp có chuyên công (ai cũng có chuyên môn của mình), Tô Bạch không phải người trong nghề thuật pháp, hơn nữa quan trọng nhất là Tô Bạch không nỡ lòng phá hủy miếng ngọc này.
Bởi vì lúc trước Tô Bạch thấy rất rõ ràng, nếu như không phải thuộc tính của địa ngục hỏa shotgun quá mức lợi hại, có lẽ Tần Nhất Minh thật đúng là ở loại trạng thái này trở về từ cõi chết.
Con mẹ nó, biến thành một đống thịt nát còn có thể có cơ hội chạy trốn?
Đây thật sự còn lợi hại hơn cả Vampire, một Vampire như Tô Bạch nhìn thấy vật này, làm sao không đỏ mắt cho được?
Chẳng qua chính Tô Bạch không rõ, không có nghĩa là người khác không rõ. Hắn cầm miếng ngọc trong tay, sau đó lấy di động ra, thông qua wechat gọi điện cho hòa thượng.
Tô Bạch không biết trước kia hòa thượng có dùng wechat hay không, có lẽ di động vẫn dùng, dù sao hiện tại có rất nhiều chùa chiền thu hòa thượng còn phải khảo hạch, muốn nhìn văn bằng và xem tu dưỡng, nhất là bây giờ mạng weibo phát triển như thế, rất nhiều người được gọi là đại sư và chân nhân đều đang chủ động phát triển tên tuổi của chính mình, đây cũng coi như bắt kịp xu thế của thời đại.
(Đạo giáo nói đến những người tu hành đắc đạo, thường dùng làm danh hiệu như 'Thái Ất chân nhân', 'Ngọc Đỉnh chân nhân'.)
Chẳng qua sau khi vào Phát Thanh Khủng Bố, muốn không dùng wechat cũng khó, bởi vì sau khi mỗi nhiệm vụ kết thúc, Phát Thanh Khủng Bố sẽ đưa ra tổng kết trên nick wechat kongbu66, chỉ cần thính giả còn có đầu óc đều sẽ đến đó xem một chút, dĩ nhiên, phải chăng có thính giả hoàn toàn khác biệt hay không, Tô Bạch không rõ ràng, không chú ý đến wechat, ngay cả cửa hàng trên wechat cũng không quan tâm, người như vậy rất khó sinh tồn trong thế giới chuyện xưa.
Đúng lúc hòa thượng rảnh nghe máy của Tô Bạch:
- A di đà phật.
Cách thức chào hỏi của hòa thượng từ bên trong điện thoại truyền ra.
Tô Bạch cũng học theo hòa thượng, trả lời một câu:
- A di đà phật.
Hòa thượng trầm mặc một lúc:
- Xem ra không có chuyện gì, bần tăng cúp máy.
- Haiz, đừng thế chứ, tôi hỏi anh một vấn đề.
Tô Bạch vừa vuốt ve miếng huyết ngọc, vừa nghiêng đầu kẹp điện thoại:
- Tôi vừa lấy được một miếng ngọc, trên đó có một gương mặt người, làm sao xóa bỏ đi gương mặt này?
- Mặt người, miếng ngọc? Ha ha, đồ tốt.
- Nói chính sự.
Tô Bạch nhắc nhở.
- Bần tăng trao đổi với cậu, loại pháp khí kia ở trên tay cậu không thể phát huy ra được hiệu quả tốt nhất.
- Cái này có tác dụng rất lớn với tôi, không bán.
- Gương mặt người kia, là người cậu vừa giết chết à?
Hòa thượng hỏi.
- Đúng thế, vừa bị tôi giết chết, hiện tại thịt còn nóng hổi.
- Đó là linh hồn lưu lại trong miếng ngọc, miếng ngọc này có thể lưu giữ tàn hồn, trong số pháp khí, miếng ngọc này khá tốt, ngay cả bần tăng cũng đỏ mắt, cậu muốn xóa bỏ tàn hồn kia đi cũng rất đơn giản, phương pháp trực tiếp nhất chính là cậu hoán đổi sang trạng thái cương thi, để sát khí cương thi xông vào đó hai lần, sẽ không ảnh hưởng đến công hiệu của nó.
- Ồ, cảm ơn hòa thượng, hôm nào tôi mời anh qua tiệm uốn tóc.
Tô Bạch cúp máy, nắm chặt huyết ngọc, ngay sau đó hơi thở trên người hắn đột nhiên thay đổi, huyết thống cương thi xuất hiện, hơi thở âm lãnh tà ác dơ bẩn cũng theo đó lộ ra.
Ngay sau đó, Tô Bạch bức sát khí trong người mình ra, đánh thẳng vào trong huyết ngọc.
Dần dần, gương mặt của Tần Nhất Minh trở nên mờ nhạt, sau cùng… Hoàn toàn biến mất.
Đám huyết nhục vốn dĩ đang ngọ nguậy trên mặt đất, trong nháy mắt biến thành một đống thịt thối rữa, cuối cùng hóa thành đống nước mủ.
Huyết ngọc càng thêm lộng lẫy, nắm ở trong tay có cảm giác hơi lạnh, hơn nữa Tô Bạch phát giác ra được, huyết ngọc thế mà cùng huyết thống Vampire trên người hắn sinh ra một loại cộng hưởng, khiến cho huyết thống Vampire trên người hắn ngày càng trở nên sinh động.
- Quả đúng là đồ tốt, cảm ơn nhé.
Bỏ huyết ngọc vào túi, Tô Bạch thu súng lại, sau đó gọi điện cho Huân Nhi:
- Alo, anh sao rồi?
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quan tâm của Huân Nhi.
- Không có chuyện gì, đến đón tôi một chuyến, tôi gửi định vị cho cô.
Tô Bạch không lo lắng về hiện trường, vấn đề này đã có Phát Thanh Khủng Bố thu dọn.
Rất nhanh, ở chỗ góc rẽ xuất hiện một chiếc xe màu đen, Huân Nhi ngồi ở phía sau, hạ cửa sổ xe xuống.
Tô Bạch ngồi vào trong xe, phía trước là tài xế có gương mặt nghiêm túc, có thể thấy được anh ta là quân nhân.
- Không sao chứ?
Huân Nhi cầm tay Tô Bạch.
Chờ lúc lái xe đi qua, Tô Bạch phát hiện cho dù là Huân Nhi hay tài xế quân nhân kia dường như đều không nhìn thấy hai chiếc xe bị hỏng ở đó.
Xem ra năng lực của Phát Thanh Khủng Bố không chỉ đáng sợ trong thế giới chuyện xưa, mà ở trong thế giới hiện thực, nó vẫn tương đương với một bug, chẳng qua trong thế giới hiện thực, nó có rất nhiều hạn chế, cho nên nó cần mượn tay thính giả để giải quyết một số việc.
Trên xe, Huân Nhi vốn dĩ định băng bó qua vết thương cho Tô Bạch, thế nhưng khi cô ta lấy nước sát trùng và bông băng ra, Huân Nhi phát hiện miệng vết thương trên trán và cánh tay của Tô Bạch đều đã tự mình khép lại.
Huân Nhi muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì.
Giết Tần Nhất Minh, hiện tại tâm trạng Tô Bạch ổn định hơn, bắt đầu suy nghĩ đến chính sự của mình, hắn lấy một điếu thuốc ra, không quan tâm đến việc người trong xe có chịu được khói thuốc không, Tô Bạch châm lửa, sau đó nhả ra một vòng khói, hỏi:
- Huân Nhi, cô nghĩ xem, nếu như Vương Tuyết biến thành một lệ quỷ trở về lấy mạng, thứ mà Vương Tuyết khao khát, muốn biết nhất, hoặc là muốn có được nhất là gì? Nói một cách đơn giản chính là thứ ràng buộc nhất với Vương Tuyết?
Huân Nhi trầm mặc một lúc, sau đó nhìn về phía Tô Bạch, lúc này Tô Bạch nheo mắt lại, hắn nghĩ đến…
Hai người đồng thanh nói:
- Tờ giấy của lần thứ hai diễn ra trò chơi.
Thứ hiện tại Vương Tuyết muốn biết nhất hẳn là việc ai là người mở ra trò chơi giết người lần thứ hai, sau cùng dẫn đến tử vong cho mình, thế nhưng thứ Phát Thanh Khủng Bố muốn là đồ vật ràng buộc, là một vật chứ không phải là tin tức.
Ở một góc độ nào đó, điều này thật ra đã làm giảm đi độ khó của nhiệm vụ, sự tình điều tra đến lúc này, vật ràng buộc kia là gì đã quá rõ ràng, đó chính là tờ giấy nhỏ trong trò chơi giết người lần hai.
- Tờ giấy kia, trưởng bối của cô có để lại không?
Tô Bạch nhìn Huân Nhi hỏi.
Vẻ mặt Huân Nhi lộ ra sự nghiêm túc chưa từng có, trầm giọng hỏi:
- Tô Bạch, vì sao đối với vụ án này anh lại đột nhiên để ý như thế, anh có mục đích gì?