Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 215 - Chương 215 Chỉ Để Lại Tiền Cho Tôi

Chương 215

Chỉ Để Lại Tiền Cho Tôi


“Chuyện này nói ra thì rất dài dòng, nếu như tôi không nói, có phải cô sẽ không giúp tôi?”


Tô Bạch hỏi ngược lại.


- Làm sao có thể, chúng ta là bạn.


Huân Nhi đưa tay vén một lọn tóc ra sau tai:


- Tờ giấy của trò chơi giết người lần hai kia, trưởng bối A Hồng của tôi cũng lấy được một tờ, hơn nữa là nhặt được từ một sọt rác, đối phương thật ra đã thay đổi cách truyền tờ giấy đến tay người chơi, không còn là trực tiếp mặt đối mặt để truyền giấy nữa.


- Dĩ nhiên không cần mặt đối mặt để truyền giấy nữa rồi.


Tô Bạch vươn tay ra, gạt tàn thuốc ra ngoài:


- Chỉ cần người đề xuất ra là một trong bốn cô gái năm đó, thật ra bọn họ đã nắm giữ được hoàn chỉnh quần thể người mà tờ giấy này có tác dụng, những kẻ đánh xì dầu (đi ăn theo đám đông cho có khí thế chứ thực ra không giúp được gì cả), ở lần thứ nhất không có chân chính tham dự hành động, hoàn toàn có thể coi nhẹ, ngược lại là đối với những người chân chính tham dự vào trong lần một của trò chơi, đại khái có khoảng 10 người, thậm chí con số còn ít hơn, nhưng bọn họ vẫn có thể một lần nữa bắt đầu lại trò chơi mang tính kích thích này.


- Làm theo cách này, áp lực của công việc sẽ giảm bớt đi rất nhiều, chỉ cần dựa theo quá trình trước đó để tiếp tục, cho dù chỉ có một người vẫn thừa sức làm được, hơn nữa quá trình khởi động lại trò chơi này rất đơn giản, chỉ cần một câu:


- Vương Tuyết chưa chết, trò chơi tiếp tục.


Tô Bạch ném đầu thuốc lá ra ngoài, đưa tay sờ cằm mình:


- Chuyện này càng có thể chứng minh, người bắt đầu trò chơi giết người lần hai chính là một trong bốn cô gái.


- Di vật của trưởng bối A Hồng vẫn luôn ở chỗ tôi, nhưng không phải là căn nhà hôm trước anh đến, mà là nhà riêng của một mình tôi ở Thượng Hải, hiện tại tôi dẫn anh đi lấy nó, trước khi bà ấy qua đời, bà ấy đã để cho tôi nghe rất nhiều chuyện, còn đưa di vật của mình cho tôi giữ.


- Vậy là tốt rồi.


Tô Bạch thở phào nhẹ nhõm, hắn đã có thể nhìn thấy ánh mặt trời hoàn thành nhiệm vụ ở ngay trước mắt hắn.


Huân Nhi nói lại địa chỉ cho tài xế, tài xế khẽ gật đầu.


Trong nháy mắt, bầu không khí lại rơi vào cảm giác trầm mặc.


Cuối cùng vẫn là Huân Nhi phá vỡ loại trầm mặc này:


- Tô Bạch, có phải bây giờ áp lực của anh rất lớn không?


Huân Nhi biết rõ loại khuynh hướng khát vọng giết người của Tô Bạch, khoảng thời gian gần đây câu lạc bộ giết người giải tán, đối với những người khác mà nói, cùng lắm thì ít đi một chuyện kích thích, thế nhưng với Tô Bạch mà nói, nó có ảnh hưởng rất lớn.


- Không, gần đây tôi rất vui vẻ.


Đúng thế, rất vui vẻ.


Lấy tính cách và hình thức hành động hiện tại của Tô Bạch mà nói, hắn ở trong thế giới chuyện xưa, ngược lại giống như tìm được một nơi phát tiết chính mình.


Có nơi nào thích hợp với bệnh nhân tâm thần hơn thế giới chuyện xưa đầy máu tanh?


Huân Nhi thở dài nhìn Tô Bạch:


- Chờ chuyện này qua đi, anh qua London với tôi, tôi đã giúp anh sắp xếp xong bệnh viện.


Nghe thấy Huân Nhi nhắc đến London, Tô Bạch chợt nhớ tới Sophie, người phụ nữ kia nói muốn “mua” thanh ma pháp trượng của hắn, mà hiện tại hắn chỉ còn có 8 phát đạn, có nhu cầu cần điểm cốt truyện, hoặc là nói, hắn hoàn toàn có thể để Sophie giúp hắn đổi lấy đạn, sau đó lại dùng ma pháp trượng trao đổi với cô ta, dù sao với Tô Bạch mà nói, thanh ma pháp trượng kia chỉ có thể lấy ra làm đuốc, không có hiệu quả mấy, địa ngục hỏa shotgun có đạn dĩ nhiên mạnh hơn nhiều, dùng nó để trao đổi với Sophie thật đúng là chuyện tốt.


Hơn nữa, trong thế giới chuyện xưa lần trước, Tô Bạch còn lấy được một chiếc vòng tay của một nữ thính giả ám sát, có lẽ nó thích hợp với cường giả huyền học, Tô Bạch có thể cầm nó đi đổi lấy đạn.


Hiện tại không đủ đạn, trong hai khẩu súng, chỉ có một khẩu súng có đạn, điều này khiến cho Tô Bạch cảm thấy thiếu an toàn, ưu thế của viên đạn này đã quá rõ ràng, nó khiến cho ngay cả một Tần Nhất Minh có huyết ngọc thủ hộ cũng phải ôm hận mà chết dưới những phát súng của hắn, đủ để thấy được vũ khí có ảnh hưởng như thế nào trong một cuộc chiến.


- Được.


Tô Bạch dứt khoát đồng ý, sau đó lấy di động ra, hắn nghĩ đến mập mạp, đúng thế tên mập mạp chếp bầm kia ở trong thế giới chuyện xưa, cuối cùng thiếu chút nữa đã hố chết hắn, Gia Thố và hòa thượng. Thế nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như chỉ có tên mập mạp là người thích hợp nhất để hắn giao dịch chiếc vòng tay này.


Chuyện đã qua, Tô Bạch ghi nhớ trong lòng, nhưng tất cả đều nhìn về phía trước, nói không chừng lần sau cùng mập mạp vào trong một thế giới chuyện xưa, Tô Bạch không chút do dự nổ súng với mập mạp, mặc kệ là hoàn cảnh gì, trước giết chết tên mập mạp chết bầm này rồi nói.


Thế nhưng nơi này là thế giới hiện thực, Tô Bạch tạm thời còn chưa thể giống như Tần Nhất Minh không những không đi rút ngắn quan hệ với Phát Thanh Khủng Bố, lại thuần túy chỉ vì phát tiết lửa giận của chính mình qua chủ động giết một thính giả chỉ ở trong nhiệm vụ Phát Thanh Khủng Bố hố chính mình mà không phải cùng mình kết thù, đạt thành quan hệ nhân quả trong thế giới hiện thực.


Huân Nhi không biết rốt cuộc Tô Bạch suy nghĩ gì, đối với chuyện Tô Bạch đồng ý dứt khoát như thế, Huân Nhi có chút giận mình, thế nhưng Tô Bạch đã đồng ý, như vậy rất tốt, cô ta tin bệnh tình của Tô Bạch có thể dịu đi, dù sao y học hiện đại phát triển, đối với phương diện nghiên cứu tâm lý của con người cũng thay đổi từng ngày.


Đúng lúc Tô Bạch vừa mới nhắn tin hỏi thăm cho mập mạp trên wechat, xe lái vào một khu biệt thự.


Nhà của Huân Nhi ở chỗ này, Liễu gia thân là gia tộc chính trị trong nước, phương diện tài sản dĩ nhiên không cần nhiều lời, nhất định là có một số con em trong gia tộc không có năng lực tham gia vào chính trị, khoác lên mình tấm vỏ ngoài kinh doanh, thực tế là dùng tư nguyên mà gia tộc cung cấp cho để kinh doanh. Mấy năm nay, bởi vì cho dù là hệ thống chính trị hay kinh tế đều ổn định và vững vàng hơn, đối với những thế hệ đời thứ hai chỉ muốn dựa vào trong nhà để kinh doanh thì càng ngày càng khó khăn, nếu như đặt vào hơn mười năm trước, thật đúng là không tìm được mấy người con em gia tộc ra ngoài buôn bán đến lỗ vốn, vấn đề chính của bọn họ chỉ là kiếm được nhiều hay ít mà thôi.


- Đừng hiểu lầm, nơi này đúng là nhà của tôi, thế nhưng không phải là tôi mua, là do nhà nước phân, tôi chỉ có quyền ở, không có tư cách mua bán, không tính là tài sản cá nhân.


Huân Nhi quẹt thẻ ra vào, mở cửa ra, mời Tô Bạch vào nhà.


Tô Bạch cười:


- Cô biết đó, tôi sẽ không để ý đến chuyện này, nếu như cô thích, tôi có thể đưa cô mấy căn nhà.


Huân Nhi bật cười một tiếng:


- Thật đúng là Tô đại thiếu gia, nói thật, trong số chúng ta, anh chính là người nhiều tiền nhất.


- Cha mẹ tôi qua đời sớm, chỉ để lại tiền cho tôi.


Chương 215

Bình Luận (0)
Comment