Chương 216
Cuộc Sống Tốt Đẹp Như Thế
Tô Bạch cười nhạo chính bản thân mình, có đôi khi ngay cả chính bản thân Tô Bạch cũng không biết mình có bao nhiêu tiền, tóm lại lúc trước cha mẹ hắn quả thật có dự liệu trước, bọn họ mở mấy công ty nhưng không có tận lực đi bồi dưỡng Tô Bạch làm người nối nghiệp, dĩ nhiên cũng bởi vì lúc đó Tô Bạch còn quá nhỏ. Chẳng qua từ rất lâu trước kia, cha mẹ Tô Bạch đã gây dựng hệ thống quản lý chuyên nghiệp, ở nước ngoài đã sớm hình thành phương thức này, nhưng các công ty trong nước, phần lớn đều quản lý theo gia tộc.
Cho nên cho dù cha mẹ Tô Bạch chết sớm, Tô Bạch không quản lý công ty, nhưng công ty trong nhà giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, có đôi khi chính Tô Bạch cũng cảm thấy có lẽ ngay từ đầu cha mẹ Tô Bạch đã đoán được sẽ xảy ra chuyện, cho nên mới cố ý bố trí sản nghiệp như thế, họ sợ đứa con trai độc nhất này tương lai không có cơm ăn.
- Đúng thế, anh chính là đại gia, lúc nào cần tôi sẽ nói.
Huân Nhi đi vào trong phòng làm việc của mình, nơi đó có một két sắt, Huân Nhi mở khóa, lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong đó ra.
- Tờ giấy đó ở trong này, cho anh.
Huân Nhi trực tiếp đem hộp đưa cho Tô Bạch.
Ngay lúc Tô Bạch chuẩn bị đưa tay nhận lấy chiếc hộp này, tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, là điện thoại bàn từ nhà Sở Triệu gọi tới, máy bàn nhà Sở Triệu và chiếc thoại di động hắn đang cầm là máy mẹ con, cho nên Tô Bạch mới biết được điện thoại từ đâu gọi đến, hơn nữa Sở Triệu bị hắn trói ở trong nhà, điện thoại di động của anh ta bị hắn cố ý lấy đi, có Cát Tường trông coi, Sở Triệu không trốn được.
Cho nên cuộc điện thoại này là người ở trong nhà Sở Triệu gọi, ừm, nói một cách chính xác cũng không tính là người.
- Alo.
Tô Bạch vừa nhận chiếc hộp gỗ màu đỏ, vừa nghe điện thoại.
- Là tôi.
Là giọng nói của Tiểu Huệ.
- Đồ vật mà bác gái cô cần, tôi đã tìm được, tôi lập tức đưa về cho cô.
Tô Bạch nói.
- Không cần, tôi đã nhìn thấu, tôi đã nhìn thấu…
Giọng nói của Tiểu Huệ ngày càng suy yếu, khiến cho người ta có cảm giác như tro tàn, giống như một người già thỏa mãn được một tâm nguyện cất giữ trong lòng nhiều năm, hoặc nói đúng hơn là chấp niệm, sau đó thường mất đi ý chí tiếp tục sống, chẳng mấy chốc mà qua đời.
Tô Bạch liếc thoáng qua hộp gỗ trên tay mình, hắn ngây ngẩn cả người, lập tức quát vào trong điện thoại.
- Mẹ nó chứ, cuộc sống còn tốt đẹp như thế, cô phải kiên cường tiếp tục sống!
- Tôi còn chưa đưa đồ cho cô, cô cứ như thế hồn phi phách tán, tôi chịu giày vò lâu như vậy, nhiệm vụ cứ như thế uổng phí không công à, mẹ kiếp, còn lãng phí nhiều đạn như thế!
- Ha ha ha, không cần thiết…
Không biết Vương Tuyết đã trải qua chuyện gì, cô ta thế mà thật sự dự định tiêu tán vào lúc này.
Tô Bạch hít sâu một hơi nhìn thoáng qua Huân Nhi, dù sao Huân Nhi cũng không phải người ngoài, lúc này hắn giống như biến thành người khác, hung ác nói:
- Nếu như cô dám hồn phi phách tán trước khi tôi đến, tôi liền nghĩ biện pháp khiến cho người thân của cô, cha mẹ của cô, thân thích của cô, từng người từng người chết đi biến thành dáng vẻ lệ quỷ giống như cô bây giờ, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Huân Nhi che kín miệng của mình.
Vương Tuyết ở đầu dây bên kia: …
Tô Bạch cất chiếc hộp gỗ đỏ, trực tiếp đi thẳng ra ngoài, Huân Nhi vô thức đi theo, kết quả bỗng nhiên Tô Bạch đột nhiên dừng bước:
- Tôi đi một mình.
Loại giọng điệu và thái độ này giống như hai người vừa mới như keo như sơn lăn lộn trên ga giường, người đàn ông đẩy người phụ nữ đang dính trên người mình ra, phàn nàn ngại nóng.
Huân Nhi sửng sốt một chút nhìn Tô Bạch mở cửa ra ngoài, cắn môi nhưng cô ta không theo sau nữa, chỉ gọi:
- Xe đỗ ở bên ngoài, anh có thể lấy nó dùng.
Sau khi Tô Bạch đi ra ngoài, người quân nhân đã xuống xe, đứng ở một bên, cầm chìa khóa trong tay, Tô Bạch nhận lấy chìa khóa, mở cửa ra ngồi xuống.
Cho dù như thế nào, Tô Bạch không biết uy hiếp của hắn có bao nhiêu tác dụng với Vương Tuyết, thế nhưng hiện tại hắn đã tìm được đồ vật ràng buộc với Vương Tuyết, cách cự ly hoàn thành nhiệm vụ chỉ còn một bước chân, nếu như Vương Tuyết nghĩ thoáng, cứ thế rời đi, lần giày vò này của Tô Bạch, thật đúng là trắng tay.
Sau khi xe chạy, Tô Bạch vượt rất nhiều đèn đỏ, có mấy người cảnh sát giao thông muốn đuổi theo nhưng sau khi đuổi theo được một lúc, nhìn thấy biển số xe của Tô Bạch, tất cả đều im lặng quay về, loại nhãn lực này, dù sao bọn họ cũng phải có.
Tô Bạch cũng cảm thấy thoải mái, dù sao đây cũng không phải là chơi game, hắn không có tâm trạng chơi trò đua xe với mấy cảnh sát giao thông như trong phim điện ảnh, Huân Nhi nhìn ra được Tô Bạch rất vội, cho nên mới đưa xe của mình cho Tô Bạch, thời khắc mấu chốt, chiếc xe này thật đúng là tiện lợi.
Tô Bạch tăng tốc tối đa, từ đây đến chỗ nhà Sở Triệu khoảng 20 phút, đối với Tô Bạch mà nói, 20 phút này thật đúng là giày vò, Tô Bạch xuống xe, cầm hộp gỗ đỏ, trực tiếp xông thẳng lên lầu.
Lúc đến cửa nhà Sở Triệu, Tô Bạch không có gọi cửa, trực tiếp đạp một nhát, cửa bị đá văng, Tô Bạch nhìn thấy người giúp việc ngã trên mặt đất, thi thể của cô ta đã xuất hiện thi ban, mang ý nghĩa cô ta đã chết từ lâu, trên thực tế vốn dĩ cô ta đã chết từ rất lâu rồi, hiện tại trên người cô ta xuất hiện thi ban cũng là chuyện bình thường.
Điều này có nghĩa thứ mượn xác hoàn hồn đã đi ra hoặc là đã xảy ra chuyện.
Tô Bạch lật thi thể của người nữ giúp việc lên, sắc mặt cô ta xanh mét, trở nên rất dữ tợn, ở chỗ tim có một dấu tay, trên dấu tay này không ngừng truyền ra hơi thở cường đại, chỉ một dấu tay thế mà có thể đánh tan linh hồn người giúp việc, hoặc nói đúng hơn là linh hồn của thứ kia.
Có người đến!
Rất rõ ràng loại dấu tay mang theo hơi thở cường đại này không thể nào là do Tiểu Huệ làm, hơi thở của một con cương thi không thể đạt đến mức độ này, điều này Tô Bạch có quyền lên tiếng.
Tô Bạch đứng lên, trong phòng khách ngoại trừ thi thể của người giúp việc không còn ai khác, Tô Bạch mở cửa phòng ngủ, Tiểu Huệ cứ thế ngồi bên giường, yên lặng không một tiếng động.
Tô Bạch đến gần khẽ đẩy Tiểu Huệ, cả người Tiểu Huệ cứ thế ngã xuống giường, không nhúc nhích.
- Mẹ nó, tới muộn rồi, cô ta vẫn đi mất.
Tô Bạch siết chặt nắm đấm của mình, đốt ngón tay trắng bệch.
Cuối cùng Tô Bạch thở dài một hơi, dứt khoát ngồi xuống giường, Tiểu Huệ vẫn lẳng lặng nằm đó, Tô Bạch lắc đầu, giày vò không công thì giày vò không công, Tô Bạch không có nghĩ không ra, chuyện cho tới bây giờ, nên nhìn về phía trước, hơn nữa, nếu như tính toán cụ thể, Tô Bạch chưa chắc đã thiệt, hắn rõ ràng đã lấy được một huyết ngọc có trợ giúp rất lớn với huyết thống vampire, cho dù hắn có mất đi 150 điểm cốt truyện để mua đạn, về mặt ý nghĩa mà nói cũng không tính là thiệt thòi, thậm chí là kiếm lời.
Chỉ là ít nhiều cũng có chút không cam tâm, chính mình đi làm thám tử lâu như thế, ngay tại trước khi hắn thành công, vậy mà người phụ nữ này lại đi trước một bước, nghĩ thông suốt, tự mình giải thoát, quả nhiên lòng dạ phụ nữ giống như kim dưới đáy biển.