Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 217 - Chương 217 Không Gì Baidu Không Biết

Chương 217

Không Gì Baidu Không Biết


(Baidu được xem là ông vua trong lĩnh vực tìm kiếm của Trung Quốc kể từ khi Google quyết định rời thị trường này.)


Tô Bạch mở hộp gỗ màu đỏ ra, bên trong có kẹp cài tóc và các loại đồ dùng của nữ, ngoài ra còn có một tờ giấy, chỉ đáng tiếc, chữ viết trên tờ giấy đã không còn rõ ràng, nhưng còn có thể nhìn ra được nội dung đại khái, không khác gì những gì trong laptop của Sở Kiến Quốc có ghi lại, xem ra đối phương quả thật đã phục chế lại kinh nghiệm trong trò chơi giết người lần một.


- Cô nói xem tờ giấy này tôi nên đốt cho cô hay là chôn cùng với thi thể cô?


Tô Bạch nói một mình:


- Cô giải thoát thì giải thoát, tại sao phải lôi kéo cháu gái mình chôn cùng, lúc trước không phải đã nói rồi sao, sau khi cô được giải thoát, cô sẽ trả lại thân thể cho cháu gái mình, hiện tại làm sao lại mang cô ta đi theo cùng xuống hoàng tuyền, người trưởng bối như cô thật quá không tử tế.


Tô Bạch vừa nói vừa lấy bật lửa ra, đốt tờ giấy, tờ giấy vừa bén lửa, Tô Bạch giống như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhanh chóng dập tắt lửa.


Bởi vì “cấp cứu” nhanh, tờ giấy chỉ bị cháy một góc nhỏ.


Sắc mặt Tô Bạch chậm rãi trở nên nghiêm túc, khóe miệng lộ ra nụ cười.


- Không đúng, không đúng.


Tô Bạch cầm tờ giấy trong tay, cúi người xuống, hai tay chống lên giường.


- Một chi tiết quan trọng như vậy làm sao tôi lại quên mất, lần thứ nhất sử dụng Thallium làm độc, lần thứ hai cũng dùng Thallium làm độc, trên bệnh án ghi lại rất rõ ràng, năm đó sau khi cô trở lại trường, bệnh tình mới chuyển biến xấu, cô không có khả năng trong nháy mắt liền mất đi ý thức, IQ và trí nhớ.


- Những người kia hao phí nhiều như thế đi thăm dò, suốt một tháng trời, cuối cùng mới tìm được là trúng độc, cô là người bị hại nhưng cũng là người tham dự, vì sao lại không nói.


- Còn có một điểm quan trọng nhất, những người bạn trong nhóm kia của cô, vì sao không nói ra?


- Nếu như nói sớm một chút là trúng độc Thallium, tiến hành điều trị sớm, cô căn bản không chết?


- Như vậy liền biến thành một nghịch lý, rốt cuộc cô đã làm gì, hoặc nói đúng hơn rốt cuộc cô nghĩ gì, dẫn đến chính bản thân cô không nói ra đó là trúng độc gì, nhóm bạn thân đó của cô thế mà cũng im lặng không nói.


Tô Bạch vươn bốn ngón tay ra, trong đó có một ngón tay cách xa ba ngón tay khác một chút, mang ý nghĩa hai đoàn thể, một đoàn thể chỉ có mình Vương Tuyết, một đoàn thể khác chính là A Hồng, A Lệ và Viện Viện.


- Vị trưởng bối kia của Huân Nhi, lời người sắp chết nói cũng là thiện, trước khi chết, lúc bàn giao hậu sự, bà ta không cần thiết nói dối vãn bối mà mình yêu thích, điều này không có ý nghĩa gì cả, như vậy có nghĩa lời trưởng bối của Huân Nhi là A Hồng nói hẳn là đúng, thế nhưng có thể lời nói của bà ta không đầy đủ, lược bớt rất nhiều thứ.


Tô Bạch nheo mắt lại, giọng nói cũng trở nên trầm thấp.


- Sau khi xác định được một điểm này, những điểm còn lại có thể tiếp tục được loại trừ.


- Hơn hai mươi năm trước, bốn cô gái các cô, ngay từ đầu chỉ vì muốn tìm cảm giác kích thích mới bắt đầu trò chơi giết người này, sau cùng bởi vì ba người e sợ, bởi vì họ thấy được vẻ tà ác trong nhân tính con người, những người bạn học chung đụng xung quanh mình lại có một mặt đen tối như thế, cho nên ba người e sợ, rút lui, lựa chọn kết thúc trò chơi này.


- Thế nhưng có một người không lựa chọn kết thúc mà chính là tiếp tục, thậm chí người này có kinh nghiệm lần chơi đầu tiên, cho nên có thể bắt đầu lại từ đầu, chỉ là hơi phức tạp một chút, hơi phiền phức một chút, bởi vì người đó chỉ có một mình, không có trợ thủ, trước đó chuyện mà bốn người làm, nay lại chỉ có một mình người đó làm, cho nên người đó làm rất chậm nhưng thật không may, chuyện người đó làm bị ba người khác phát hiện.


- Tôi không biết cô gái kia muốn làm gì, cũng không rõ rốt cuộc người đó có mục đích gì, thế nhưng mục đích này hù dọa ba cô gái còn lại, thậm chí dưới sự bất đắc dĩ, ba cô gái kia vậy mà lại quyết định dùng kinh nghiệm và đám người mà bọn họ định vị được trong trò chơi lần thứ nhất để tiến hành chân chính trò chơi giết người đối với cô gái kia.


- Trong laptop của Sở Kiến Quốc, một phần là do ông ấy điều tra ra, một phần khác là ông ấy căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm làm cảnh sát hình sự của mình để tổng kết ra, bên trong nhất định có suy nghĩ chủ quan.


- Ví dụ như cái chết của Vương Tuyết cô bởi vì sau cùng tra ra là trúng độc Thallium, cho nên Sở Kiến Quốc liền suy đoán lần trò chơi giết người đầu tiên cũng sử dụng Thallium.


- Thế nhưng đổi một góc độ để suy nghĩ, nếu như lần đầu tiên của trò chơi giết người không dùng độc Thallium, mà chính là một loại độc dược khác thì sao?


- Cho nên, với tư cách là người bị lại, là người tham dự vào trò chơi giết người lần thứ nhất, chính là cô, Vương Tuyết. Cho dù cô biết mình bị trúng độc, nhưng cô không rõ ràng rốt cuộc mình trúng độc gì, cho nên mới đưa đến vấn đề, lúc mới bắt đầu có triệu chứng trúng độc, chính bản thân cô hoàn toàn thanh tỉnh lại vẫn như cũ bất lực. Chờ đến khi độc tố bắt đầu phát tác, chờ đến khi thần trí cô bắt đầu không còn thanh tỉnh, cô chỉ có thể giao chính mình cho cha mẹ và bác sĩ, nhóm bác sĩ kia không ngừng thử nghiệm để đưa ra kết luận, đến sau cùng, hơn một tháng sau, lúc đó thông internet để cầu cứu chuyên gia nước ngoài, xác định được là triệu chứng trúng độc Thallium, thế nhưng chờ đến khi tìm được biện pháp đẩy độc tố trên người cô ra ngoài cơ thể, sau cùng cô vẫn không chịu đựng được ảnh hưởng đáng sợ của độc tố trên người mà qua đời.


- Còn ba cô gái cùng tham dự trò chơi giết người lần một với cô chính là hung thủ thật sự, dĩ nhiên bọn họ không có đem tin tức nói ra.


- Cứ như thế liền giải thích thông được.


- Không, còn một thứ, chờ chút…


Trong lòng bàn tay Tô Bạch xuất hiện một chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn không biết được dùng từ chất liệu gì làm ra, kiểu dáng cổ quái, đây chính là chiếc nhẫn mà ở trong nhà vệ sinh, lúc nhiệm vụ hiện thực được phát động, Tiểu Huệ đã ném ra chiếc nhẫn này.


- Thật ra tuy tôi không biết đây là nhẫn gì nhưng tôi có thể áp dụng phương pháp mà những người kia dùng để tra ra cô trúng loại độc gì để tìm hiểu một chút về nó, chẳng qua bây giờ việc này trở nên đơn giản hơn.


Tô Bạch lấy di động ra, ấn vào trình duyệt internet đi đến baidu, sau đó chụp bức ảnh chiếc nhẫn và tiến hành tìm kiếm bằng hình ảnh.


Rất nhanh một loạt nguồn hình ảnh giống như đúc với chiếc nhẫn Tô Bạch đang cầm xuất hiện.


- À… Thì ra là như thế.


Tô Bạch hiểu ra.


Đúng lúc này, lúc đầu Tiểu Huệ nhìn giống như hồn phi phách tán chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.


Chương 217

Bình Luận (0)
Comment