Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 218 - Chương 218 Nhiệm Vụ Hiện Thực Hoàn Thành

Chương 218

Nhiệm Vụ Hiện Thực Hoàn Thành


Trên điện thoại di động tìm được một tin tức dẫn link trực tiếp đến một blog, blog từng rất thịnh hành, sau này dần dần bị Weibo thay thế, hiện tại không có nhiều người dùng.


Link blog mà Tô Bạch tìm được đã có từ rất lâu, từ năm 2007, cách hiện tại khoảng 10 năm, trong đó có một bức ảnh, trong bức ảnh đó có một chiếc nhẫn tương tự với chiếc Tô Bạch đang cầm ở trong tay.


Ừm, nó không phải là thứ đồ vật quý giá gì, kém xa kim cương, chỉ là tạo hình kỳ lạ có hàm ý đặc biệt mà thôi.


- Ồ, thì là là một loại trang sức của tình nhân Tây Hạ, trách không được tôi nhìn thấy nó không giống như nhẫn kim cương, thật đúng là có màu sắc tông giáo, không tồi, không phô trương lại rất có nội hàm.


- Không nhìn ra, cô và người đàn ông nào đó lại lãng mạn như thế.


Tô Bạch giơ tay lên, cầm chiếc nhẫn trên tay.


(Tây Hạ :quốc gia của dân tộc Đảng Hạng, xây dựng năm 1038, bao gồm Ninh Hạ, miền bắc Thiểm Tây, tây bắc Cam Túc, đông bắc Thanh Hải và phía tây Nội Mông Cổ ngày nay. Năm 1227 bị nhà Nguyên tiêu diệt)


Đúng lúc này Tiểu Huệ ngồi dậy, chiếc nhẫn xuất hiện ở trước mặt cô ta, sắc mặt của cô ta bắt đầu trở nên tái nhợt, nhiệt độ trong phòng ngủ nhanh chóng đi xuống.


Tô Bạch vẫn tiếp tục nói tiếp.


- Thật đúng là thú vị, người cô muốn giết, hẳn là người đàn ông có được một chiếc nhẫn khác giống như thế này, hơn nữa thân phận của người đàn ông kia không bình thường, cho nên…


Tô Bạch lắc đầu cười cười:


- Thật sự là một câu chuyện có nội dung cẩu huyết, Vương Tuyết, cô có thể có chút tiền đồ được hay không, khoảng thời gian gần đây không phải lưu hành mấy chương trình nữ quyền à, cô có thể học tập bọn họ, như vậy cô cũng sẽ không biến thành dáng vẻ như hiện tại rồi.


Chuyện đến nước này, mọi chuyện đã rất rõ ràng, lúc trước Vương Tuyết và một người đàn ông ở trường nói chuyện yêu đương, sau cùng hẳn là xảy ra vấn đề gì, Vương Tuyết dự định ra tay đi trả thù, đi giết người, thậm chí lúc Vương Tuyết đưa ra trò chơi giết người, ba cô gái còn lại vì theo đuổi cảm giác kích thích, còn Vương Tuyết thật ra đã sớm quyết định chủ ý muốn giết người, nhưng không phải giết cô ta mà chính là người đàn ông mà cô ta đã từng yêu.


Không thể không nói, có thể tìm được chiếc nhẫn này, có thể đem chiếc nhẫn coi như vật đính ước cũng coi như là một loại người có phong cách, người bình thường ai sẽ đi đọc và nghiên cứu sách về văn hóa Tây Hạ.


Dù sao triều đại Tây Hạ đã bị tiêu diệt, mãi cho đến vào gần cuối nhà Thanh, một thư sinh mới tìm được dấu vết tồn tại của nước Tây Hạ, sau đó để nhà thám hiểm và sử học nước Nga qua nghiên cứu và đào bới, mới coi như chân chính tìm ra được Tây Hạ, hiện tại phần lớn mọi người biết đến Tây Hạ thông qua tiểu thuyết Kim Dung, hơn nữa hơn 20 năm trước, nghiên cứu về Tây Hạ còn không nhiều như thế, vào thời kỳ đó có thể hiểu biết về văn hóa Tây Hạ thật đúng là hiếm thấy.


Ở đối diện khu chung cư của nhà Sở Triệu là một quán trà, Từ Gia Thành đang ngồi ở trong đó, đối diện anh ta là mẹ kế của mình.


Từ Gia Thành cầm khăn nhẹ nhàng lau khóe miệng cho mẹ kế, bà ta khẽ mỉm cười với Từ Gia Thành, nghiêm túc nắm chặt tay anh ta, có thể nhìn ra được, bà ta rất khẩn trương.


- Dì, không sao, cho dù cô ta thật sự muốn bạo phát tìm đến dì để báo thù thì còn có con ở đây.


Từ Gia Thành dùng một tay còn lại cầm cốc nước chanh trên bàn uống một ngu, ánh mắt sâu xa, Tần Nhất Minh thất bại, điều này thật đúng là ngoài dự liệu của Từ Gia Thành, anh ta rất khó tưởng tượng một dân cờ bạc tâm ngoan thủ lạt đã đạt đến độ hoàn thành nhiệm vụ ở cấp 6 thế mà lại bị một thính giả cấp 2 giết trong tay, hơn nữa đối phương còn sống nhảy nhót tưng bừng đi thực hiện nhiệm vụ hoàn thành.


Huyết ngọc mất tích, Từ Gia Thành không quá để ý, điều anh ta để ý chính là mẹ kế của mình, một người nuôi lớn anh ta, so với mẹ của anh ta, người mẹ kế này càng giống với mẹ của anh ta hơn. Ngoài ra, đây còn là người phụ nữ của Từ Gia Thành anh, cho dù là tâm hồn hay thân thể đều là người anh ta yêu nhất, cho nên anh ta không cho phép bất kỳ chuyện gì ảnh hưởng đến mẹ kế của mình.


Vì mẹ kế, anh ta thật sự có thể liều lĩnh.


Thế nhưng lúc cảm thụ được hơi thở vốn dĩ đã sắp biến mất trong khu chung cư, bỗng nhiên bắt đầu lớn dần lên, trong lòng Từ Gia Thành hiện lên phẫn nộ và cảm giác bất đắc dĩ.


So với tên gia hỏa kia, chính mình đến nhà Sở Triệu trước một bước. Dì A Lệ vừa mới qua đời không lâu, thế mà mượn xác hoàn hồn, xem ra lực ảnh hưởng của nhiệm vụ hiện thực trong Phát Thanh Khủng Bố đã kéo những người năm đó tập hợp lại, cho dù là người hay quỷ.


Dù cho Từ Gia Thành đã là thính giả có độ hoàn thành nhiệm vụ là cấp 10, có thể nhìn thấy và dự cảm được một số chuyện, nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản Phát Thanh Khủng Bố thúc đẩy những thứ mà nó đã chuẩn bị ở phía sau.


Anh ta đã đánh cho dì A Lệ hồn phi phách tán, cũng dùng phương thức của mình đi “khuyên” và “hóa giải” oán khí của Vương Tuyết, cô ta hẳn là sắp chuẩn bị tan thành mây khói, cát bụi lại trở về với cát bụi.


Nhưng ngay khi lúc có thể kết thúc tất cả thì tro tàn lại cháy, dưới điều kiện không trực tiếp ảnh hưởng đến tiến trình của nhiệm vụ hiện thực, Từ Gia Thành đã dốc toàn lực, khả năng cũng bởi vì thế mà bị dính đến một số nhân quả, nhưng còn trong phạm vi có thể chiu đựng được, anh ta không dám thật sự nhúng tay vào chuyện này, cho nên mới dùng huyết ngọc làm điều kiện để mời Tần Nhất Minh xuất thủ, bởi vì ở độ hoàn thành nhiệm vụ ở mức 10 sẽ có một cửa khẩu, Từ Gia Thành sợ hãi chính mình trong lúc mấu chốt sẽ chọc đến đại nhân quả, khả năng không sống được qua thế giới chuyện xưa tiếp theo, vậy ai sẽ đến chăm sóc mẹ kế cho anh ta?


Đặt cốc nước chanh xuống, Từ Gia Thành nhíu mày, anh ta đang do dự cũng đang băn khoăn, đồng thời còn mang theo chút phẫn hận, một nhiệm vụ hiện thực mà thôi, cho dù vỗ mông ngựa Phát Thanh Khủng Bố thì có bao nhiêu ý nghĩa chứ?


Nhất định phải đem đống lửa mà anh ta đã diệt đi, một lần nữa nhóm lên!



Hiện tại Tô đại thiếu gia không biết mình vừa mới châm lửa cho một đống lửa mà người khác vừa mới dập đắt, đương nhiên cho dù có biết, Tô đại thiếu gia vẫn sẽ làm thế, hơn nữa còn cho nó cháy to hơn, không quan tâm đến việc phải chăng mình có thể từ đó lấy được bao nhiêu lợi ích, từ bỏ nhiệm vụ hiện thực để trao đổi với đối phương mới là cách khôn ngoan nhất, chẳng qua Tô Bạch vẫn sẽ tiếp tục lựa chọn châm lửa, ai kêu anh ta đã từng gọi người đến giết hắn làm gì.


Chuyện hại người không lợi mình, đây không phải lần một lần hai Tô Bạch làm như thế, huống chi, làm nhiệm vụ hiện thực vẫn đạt được chỗ tốt, không phải ư?


Gương mặt Vương Tuyết đã vô cùng dữ tợn, lúc này oán niệm trong người cô ta bị Tô Bạch nhóm lên, cuối cùng cô ta vươn tay ra, cầm chiếc nhẫn kia trong tay.


- Nhiệm vụ hiện thực hoàn thành.


Còn 2 chương nữa là kết thúc rồi.


Chương 218

Bình Luận (0)
Comment