Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 219 - Chương 219 Giết Cả Nhà Cô Ta!

Chương 219

Giết Cả Nhà Cô Ta!


Giọng nói nhắc nhở của Phát Thanh Khủng Bố vang lên trong đầu Tô Bạch, Tô Bạch thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng làm xong, phủi mông, Tô đại thiếu gia đứng lên, nhìn thấy Vương Tuyết ngồi trên giường, tóc tai rối bời, cả người nồng đậm oán niệm giống như muốn chảy nước ra, cũng có thể gọi cô ta là Tiểu Huệ.


Có lẽ lúc trước Tiểu Huệ ném chiếc nhẫn này cho hắn cũng có một loại thâm ý, thứ ràng buộc với Vương Tuyết thật ra luôn ở trên người mình, thế nhưng oan hồn của Vương Tuyết đã mất đi rất nhiều ký ức, thứ đồ vật ràng buộc nhất định phải được phối hợp với chân tướng hoặc nói đúng hơn là xuất hiện với hình ảnh người đàn ông kia mới có thể phát huy được tác dụng chân chính của đồ vật.


Khóe mắt của Tiểu Huệ có hai hàng nước mắt và máu chảy xuống.


Tô Bạch cúi đầu không nói gì chỉ khẽ mở cửa sổ, ngoài trời có chút tối, loáng thoáng có thấy sấm chớp đang lóe lên.


Điều này khiến cho Tô Bạch nhớ tới ở trong thế giới chuyện xưa, mập mạp vì muốn đối phó với cương thi vương đã dẫn động thiên lôi xuống.


Đạo thiên lôi này, ngay cả cương thi vương đều bị dọa sợ, Vương Tuyết cũng không tránh khỏi điều đó, bởi vì lần này dẫn động thiên lôi cũng không phải là tên mập mạp chết bầm kia.


Có lẽ đây chính là ý định ban đầu của Phát Thanh Khủng Bố về giải thoát, không phải để hắn đi khuyên nhủ Vương Tuyết, sau đó để tự cô ta tiêu tán mà chính là bù đắp trí nhớ cho Vương Tuyết, hoàn toàn kích thích cô ta ra, sau đó ở trong thiên lôi, hoàn toàn tan thành mây khói!


Tô Bạch chợt nhớ tới Phát Thanh Khủng Bố thường nói, thiện ác đến cuối cùng cũng có báo.


Vừa nghĩ đến đây, khóe miệng Tô Bạch nở nụ cười.


Thật ra Phát Thanh Khủng Bố là thứ hung ác nhất so với bất kỳ kẻ nào, cũng tàn khốc và không có tình người hơn bất kỳ ai.


- A Lệ chết rồi à?


Vương Tuyết hỏi.


Giọng nói âm u, giống như tiếng thở dốc phát ra từ địa ngục.


Tô Bạch khẽ gật đầu:


- Các người xuống đó cùng nhau tán gẫu.


- A Hồng đâu?


Vương Tuyết lại hỏi.


Tô Bạch lắc lư mảnh giấy nhỏ trong tay mình:


- Đây là của A Hồng để lại, cả đời này A Hồng không lấy chồng.


- Còn Viện Viện thì sao?


Tô Bạch nhún vai:


- Tôi không biết, cô biết không?


Vương Tuyết rất nghiêm túc gật đầu, đi đến bên cửa sổ.


Cho dù là vampire như Tô Bạch, đứng ở bên người Vương Tuyết hắn cũng cảm thấy lạnh lẽo, thậm chí có chút không chịu được.


- Cô ta đang ngồi ở bên ngoài, giữa tôi và cô ta vẫn luôn có liên hệ, tôi là cơn ác mộng của cô ta.


- Thật ra không cần thiết phải làm như thế.


Tô Bạch nói:


- Cô không còn nhiều thời gian, đến sau cùng khi thiên lôi đánh xuống cô sẽ tan thành mây khói, ngay cả cháu gái cô cũng hương tiêu ngọc vẫn, cần gì chứ?


- Cha mẹ cô vẫn còn sống, cô có thể nhân cơ hội này đi thăm bọn họ một chút, nếu như quá xa không kịp, cô có gì muốn nhắn nhủ thì có thể nói với tôi, tôi không có gì, chỉ có tiền là nhiều.


Vương Tuyết nhìn thoáng qua Tô Bạch:


- So với tôi, cậu càng là người máu lạnh hơn, cậu hẳn là hiểu tôi, nếu như lúc trước có người giết cậu, cậu có cơ hội tỉnh lại, cậu sẽ làm gì?


Tô Bạch thở dài, lắc đầu, sau đó lộ ra rất nhiều biểu lộ đau thương, gằn từng chữ:


- Giết cả nhà kẻ đó.


Vương Tuyết cười, hàm răng của cô ta cũng biến thành màu đỏ, cười đến rất thê lương.


- Đúng thế, giết cả nhà cô ta!


Vương Tuyết hóa thành một cơn gió đen, bay ra ngoài cửa sổ.


Không có người khuyên cô ta trở về, Tô Bạch không cảm thấy mất mát, dù sao hắn chẳng để ý, chỉ cầm di động lên gọi điện cho Huân Nhi:


- Alo, chuyện của anh sao rồi?


- Khoan hẵng hỏi chuyện này, tôi hỏi cô một chuyện, vào năm 94, ở trường đại học Thượng Hải, người có xuất thân từ khoa lịch sử, hiện tại đã nổi danh, cô có thể liên tưởng đến người nào không?


Huân Nhi không chút do dự nói ra một cái tên.


Tô Bạch nuốt ngụm nước bọt.


- Vậy tôi thật đúng là hiểu được ba cô gái kia, ha ha, đổi lại lúc đó là tôi, tôi cũng sẽ ngăn cản người phụ nữ điên cuồng kia.


Tô Bạch châm một điếu thuốc, đứng ở bên cửa sổ, mây ở bên ngoài càng lúc càng dày, đối với người bình thường mà nói, đây chẳng qua chỉ là trận mưa rào kèm theo sấm chớp, chỉ là đài khí tượng dự đoán sai lầm, không dự đoán được từ sớm, nhưng đối với người trong cuộc mà nói, đám mây đen này đại biểu cho chung kết.


Không có đúng sai, có lẽ nói đúng hơn, không có đúng hay sai một cách tuyệt đối.


Trên thế giới này, có quá nhiều thứ không có phân chia đúng sai một cách tuyệt đối, cho dù là người với người, hay giữa các nước với nhau, giữa đen và trắng luôn có khoảng xám, giống như trên ngọn núi tuyết mênh mông, lại có điểm xuyết những chấm màu đen nhỏ.


Điện thoại vẫn đang được kết nối, Huân Nhi dường như có thể cảm giác ra được tâm tình lúc này của Tô Bạch, cô ta rất yên tĩnh.


Chẳng qua lúc nghe thấy bên Tô Bạch truyền đến tiếng sấm, có chút ngoài ý muốn nói:


- Bên chỗ anh mưa à?


- Ừ.


Tô Bạch lên tiếng, ở phía trước, Tô Bạch đã cảm nhận được hai hơi thở cường đại va chạm vào nhau, tất cả đã rõ ràng, có người muốn bảo vệ Viện Viện, cho nên mới ngăn cản hắn tiếp tục thực hiện nhiệm vụ hiện thực.


Tô Bạch sờ lên chóp mũi, mỉm cười.


Thật ra.


Bản thân hắn là một người không có nguyên tắc, nếu như trước đó đối phương chủ động liên lạc qua với hắn, hứa hẹn một ít chỗ tốt để cho hắn từ bỏ nhiệm vụ hiện thực cũng không phải là không thể.


Thế nhưng dường như đối phương cảm thấy không cần thiết nói nhảm với một thính giả cấp thấp, trực tiếp tìm người giết hắn, vậy thì… Xin lỗi.


Đối với cục diện bên kia, Tô Bạch không đi quan sát, cũng không có tâm tư qua đó nhặt chỗ tốt, một mặt là vì đạn trong địa ngục hỏa shotgun không còn nhiều lắm, một mặt bản thân Tô Bạch tự hiểu, loại quyết đấu ở cấp bậc kia, chính mình đến đó rất dễ gặp tai bay vạ gió, chỗ tốt đã lấy được không ít, không nên quá tham lam.


Tô Bạch ngồi xuống trên giường Sở Triệu, bỗng nhiên hắn nhớ đến Sở Triệu còn bị trói ở trong nhà hắn, Tô Bạch còn chưa biết nên làm thế nào để giải thích với Sở Triệu, nhưng có lẽ cũng không cần giải thích nhiều, chính mình trước khi đi Sở Triệu vẫn còn trong trạng thái hôn mê, hắn đã chào hỏi qua với Cát Tường, để Sở Triệu tiếp tục hôn mê, lý do là tránh quấy rầy tiểu gia hỏa nghỉ ngơi Cát Tường vì muốn cho tiểu gia hỏa an ổn ngủ trưa, hẳn là sẽ không cho Sở Triệu tỉnh lại.


Trong lúc bất tri bất giác, quan hệ của Tô Bạch ở trong Phát Thanh Khủng Bố đã bắt đầu ảnh hưởng đến quan hệ của hắn trong thế giới hiện thực, thế nhưng Tô Bạch không quá quan tâm, dù hắn rất quý trọng tình bạn của mình với Huân Nhi và Sở Triệu, thế nhưng loại tình bạn này đã là thứ quá xa xỉ đối với hắn ở hiện tại.


Ầm!


Ầm!


Ầm!


Chương 219

Bình Luận (0)
Comment