Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 220 - Chương 220 Tự Sát

Chương 220

Tự Sát


Ba tiếng sấm vang lên có hơi chói tai, hơi thở thuộc về Vương Tuyết hoàn toàn biến mất.


Tô Bạch đưa tay xoa cằm của mình, đứng lên, rời khỏi phòng ngủ của Sở Triệu.


Trong phòng khách, nếu không xử lý thi thể của người giúp việc thì nó sẽ bốc mùi, Tô Bạch nâng thi thể này lên, tùy tiện tìm một chiếc valy, sau đó bỏ nó vào, đẩy ra khỏi nhà Sở Triệu.


Đối với việc xử lý thi thể, Tô Bạch không quá để ý, dù sao đây chính là cái đuôi của nhiệm vụ hiện thực, Phát Thanh Khủng Bố xóa nó đi cũng không ảnh hưởng gì, chính hắn làm như thế, chẳng qua là giúp nhà bạn mình sạch sẽ.


Tô Bạch đẩy valy đến bên cạnh thùng rác, vừa xong việc, trời đổ mưa.


Không biết lần giao đấu này, rốt cuộc ai thắng ai thua.


Tóc Tô Bạch đã bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, Tô Bạch không quan tâm, hắn lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, dự định rời khỏi nơi này, về nhà mình trước để cởi trói cho Sở Triệu sau đó mới tính đến chuyện khác.


Trước đó sấm chớp khiến cho sóng điện thoại không ổn định, cuộc điện thoại của Huân Nhi và Tô Bạch cũng bị cắt đứt, lúc này Huân Nhi nhắn một tin trên wechat.


- Mọi việc kết thúc rồi à?


- Kết thúc rồi.


- Vậy khi nào anh cùng tôi về London… Nghỉ ngơi.


- Cô sắp xếp thời gian đi, tôi không có ý kiến gì, mặt khác tôi muốn đưa đứa nhỏ đi cùng.


- Ừ, tôi đi sắp xếp.


Đúng lúc Tô Bạch chuẩn bị khởi động xe, ngoài cửa xe bỗng nhiên xuất hiện gương mặt của Tiểu Huệ.


Tô Bạch mở khóa xe ra, Tiểu Huệ đi vào, ngồi xuống cạnh ghế phụ, trên người cô ta đều là nước mưa.


Lúc này trên người Tiểu Huệ không còn bất kỳ oán khí nào nữa, cũng không có quỷ khí, ngay cả móng tay cũng khôi phục như thường.


- Xem ra người bác gái này của cô thật đúng là có chút lương tâm.


Tô Bạch trêu chọc.


Tiểu Huệ nhìn Tô Bạch:


- Sở Triệu đâu?


- Cô còn muốn đi tìm cậu ta?


- Anh ấy là bạn trai tôi.


Tô Bạch hít sâu một hơi:


- Là bạn của cậu ta, tôi hy vọng cô cách xa cậu ta ra một chút.


- Anh chỉ là bạn của anh ấy, anh không có quyền và tư cách thay thế anh ấy làm ra lựa chọn, bác gái tôi đã hồn phi phách tán, biến mất hoàn toàn dưới sấm chớp, bà ấy vượt qua sự ngăn cản của người đàn ông kia, đi đến trước mặt người phụ nữ, nhưng bà ấy không giết chết người phụ nữ, bà ấy lựa chọn từ bỏ.


- Cẩu huyết.


Tô Bạch bình luận.


- Dẫn tôi đi tìm Sở Triệu.


Tiểu Huệ lặp lại.


Tô Bạch khẽ gật đầu, sau đó giữ lấy tóc Tiểu Huệ, ép mặt cô ta vào sát cửa sổ xe, đồng thời mở ngăn kéo trên xe, lấy ra một khẩu súng, nhắm thẳng vào trán của Tiểu Huệ, đây là xe của quân nhân, trong xe có súng cũng là chuyện bình thường.


- Cô còn muốn đi tìm cậu ta? Con mẹ nó cô còn muốn đi tìm cậu ta? Có một số việc, đừng tưởng rằng cô làm thật sự không có một chút sơ hở nào, nhưng luôn có thể tra ra được, cô cố ý tìm quan hệ để được phân công đến đây, cố ý tiếp cận Sở Triệu, cô biết rất rõ thân thể của mình đã biến dị còn chủ động tiếp cận cậu ta, biết rõ cậu ta vì ngủ cùng cô mà dẫn đến thân thể suy yếu, dương khí bị cô hấp thu, cô còn muốn đi theo cậu ta!


- Cô chính là biết cậu ta là con trai của Sở Kiến Quốc, Sở Kiến Quốc là người phụ trách vụ án năm đó!


Trên mặt Tiểu Huệ lộ ra thống khổ, mặt của cô ta bị Tô Bạch ép thành nhân bánh dán sát vào cửa sổ xe, nhưng sau khi nghe Tô Bạch nói, Tiểu Huệ chỉ lạnh lùng lặp lại.


- Dẫn tôi đi tìm Sở Triệu.


Tô Bạch cười, liếm môi, nhỏ giọng nói:


- Có phải cô cho rằng tôi sẽ không giết cô?


Nhiệm vụ thế giới hiện thực kết thúc, Tô Bạch cảm thấy nếu mình giết một người bình thường, dẫn đến nhân quả còn trong phạm vi chịu đựng được.


- Anh giết tôi à?


Trong mắt Tiểu Huệ rất bình tĩnh, hiển nhiên sau khi trải qua chuyện này, cô ta giống như đã mất đi khát vọng, bây giờ cô ta không còn liên quan gì đến Vương Tuyết, trở thành một người bình thường, nhưng so với trước đó, cô ta càng giống như một cái xác không hồn.


Lúc thời khắc sống còn, Vương Tuyết lựa chọn tự mình giải thoát, từ bỏ báo thù Viện Viện, cũng giữ cháu gái mình lại, chính mình hoàn toàn chôn vùi trong sấm chớp, thế nhưng cảm xúc của Vương Tuyết, trí nhớ của Vương Tuyết và thời gian dài ở chung vẫn ảnh hưởng lớn đến Tiểu Huệ.


Vương Tuyết rời đi, tinh thần của Tiểu Huệ cũng mất.


- Được, tôi dẫn cô đi.


Tô Bạch buông lỏng tay ra, cất súng vào dưới ghế lái phụ, sau đó lái xe.


Tiểu Huệ bình tĩnh ngồi xuống, mắt không thay đổi nhìn về phía trước.


Cần gạt nước không ngừng hoạt động, ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi.


Tốc độ lái xe của Tô Bạch không quá nhanh, đốt ngón tay không ngừng gõ lên tay lái, hắn đang do dự cũng đang tự hỏi.


Tô Bạch hiếm khi do dự, giết chết Tiểu Huệ, cho Sở Triệu một cuộc sống an ổn là phương thức Tô Bạch cảm thấy chính xác nhất, thế nhưng Tiểu Huệ nói đúng, hắn chỉ là bạn của Sở Triệu, hắn quả thật không có tư cách thay Sở Triệu đưa ra quyết định, trừ khi Tô Bạch không có ý định cần người bạn như Sở Triệu nữa.


Nửa tiếng sau, Tô Bạch lái xe đến cửa nhà mình.


- Cô ngồi ở đây trước.


Tô Bạch mở cửa xe, đi vào nhà,


Lúc này tiểu gia hỏa đang ngồi trên sofa xem TV, nhìn thấy Tô Bạch về liền kích động khua tay,


Tô Bạch đi đến bế tiểu gia hỏa, hai tay tiểu gia hỏa ôm lấy cổ Tô Bạch, thân thiết với hắn.


Cát Tường đứng trên bậc thang nhìn cảnh tượng này, dáng vẻ nó vẫn cao lãnh.


Một lần nữa đặt tiểu gia hỏa về sofa, tiểu gia hỏa rất hiểu chuyện, tiếp tục xem phim hoạt hình, Tô Bạch đẩy ra cửa phòng ngủ tầng 1, Sở Triệu bị trói trên ghế, ở trên trán Sở Triệu có thể nhìn thấy rõ những vết chân mèo, không phải là vết máu, đó chỉ là một loại ấn ký, cho dù trước đó thiếu chút nữa đã trở mặt với Tô Bạch, thế nhưng Cát Tường vẫn nghe theo Tô Bạch, để Sở Triệu ngủ say đến tận bây giờ.


Tô Bạch đưa tay ra, lau đi những ấn ký đó.


Mí mắt Sở Triệu run rẩy mấy lần, chậm rãi mở mắt ra, lúc này Tô Bạch đã cởi trói cho hắn.


- Sao thế, sao tôi lại ngủ ở nhà cậu?


Tô Bạch không trả lời, chỉ trầm mặc đi ra khỏi phòng, sau đó ngồi xuống sofa.


Cát Tường vừa mới ngậm kem tới, tiểu gia hỏa đang xúc ăn, sau khi Tô Bạch ngồi xuống, cậu bé chủ động dựa vào hắn, xúc kem cho Tô Bạch.


Tô Bạch mỉm cười nhận lấy, lấy một quả đào từ trên bàn trà đưa đến miệng tiểu gia hỏa.


Sở Triệu vừa xoa cổ của mình, vừa từ trong phòng ngủ đi ra.


- Tôi ngủ bao lâu rồi.


Sở Triệu buồn bực hỏi.


Thế nhưng Tô Bạch vẫn không trả lời.


- A Bạch, A Bạch, tôi đang hỏi cậu đó.


- Tiểu Huệ đang ở bên ngoài xe.


Tô Bạch nói.


- Ồ.


Sở Triệu không biết Tô Bạch làm sao thế, anh ta không tiếp tục suy nghĩ sâu xa mà chính là mở cửa nhà ra, nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trong xe.


- A Huệ.


Sở Triệu đội mưa chạy đến.


Nhìn thấy Sở Triệu chạy về phía mình, lúc đầu vẻ mặt Tiểu Huệ không có sức sống, lúc này lại nở nụ cười, là một nụ cười tự giễu, lúc Sở Triệu còn cách xe khoảng mấy mét, Tiểu Huệ giơ tay lên, trong tay cô ta có một khẩu súng.


Ngay sau đó, lúc Sở Triệu muốn mở cửa xe.


Tiểu Huệ nhét họng súng vào trong miệng mình, nước mắt chảy ra.


Cô ta nhìn Sở Triệu, sau đó bóp cò súng.


- Pằng!


Sở Triệu sững sờ ngay tại chỗ, nhìn thấy óc và máu bắn tung tóe trong xe, cả người giống như bị điện giật.


Chương 220

Bình Luận (0)
Comment