Chương 221
Gặp Lại
Trong quán café của phòng chờ VIP của sân bay quốc tế Phố Đông, Huân Nhi ngồi một mình ở đó, trước mặt cô ta là một tách café và một miếng bánh ngọt, cô ta đeo kính râm, dáng vẻ người sống chớ gần, lộ ra sự lạnh lùng.
(Sân bay quốc tế Phố Đông Thượng Hải là một sân bay tọa lạc tại phía đông của quận Phố Đông, thành phố Thượng Hải, Trung Quốc.)
Một người đàn ông trẻ tuổi đẩy chiếc valy hành lý màu xanh nhạt đi tới ngồi xuống đối diện Huân Nhi.
Huân Nhi cởi kính râm xuống, nhìn Tô Bạch ở trước mặt, có chút ngoài ý muốn:
- Tôi cho rằng tinh thần anh không tốt, không nghĩ tới sắc mặt anh khá tốt.
Tô Bạch không có khách khí, trước tiên đặt tiểu gia hỏa lên trên đùi mình, sau đó bưng tách café ở trước mặt Huân Nhi lên uống một ngụm.
- Tôi rất ổn.
- Tôi nghe nói mấy ngày nay, mỗi ngày Sở Triệu đều uống say, sau đó qua tìm anh làm ầm ĩ, anh đối phó như thế nào?
Huân Nhi có chút hiếu kỳ.
Tô Bạch cười nói:
- Ngày đầu tiên, tôi uống rượu với cậu ta, cả một buổi tối cậu ta đều hỏi tôi vì sao, nhưng tôi không có trả lời.
Ngày thứ hai, cậu ta uống say, đập cửa nhà tôi, bị tôi đánh cho một trận, ngày thứ ba cậu ta lại đến, kết quả vẫn bị tôi đánh cho một trận, ngày thứ tư vẫn đến lại bị tôi đánh cho một trận, ừm, đến ngày thứ năm thì không đến.
- Vì sao?
- Tôi đánh gãy chân cậu ta.
Tô Bạch khẽ cười nói.
Huân Nhi gật đầu:
- Rất cường thế.
- Tôi không thẹn với lương tâm mà thôi.
Đây là lời nói thật của Tô Bạch, nếu như không phải vì Sở Triệu, chính mình sẽ không bị cuốn vào nhiệm vụ hiện thực, đối với Sở Triệu, hắn coi như đã làm hết bổn phận bạn bè, tuyệt đối không thẹn lương tâm, mặc dù có một số chuyện không tiện giải thích với Sở Triệu, thế nhưng điều này cũng không khiến cho Tô Bạch cảm thấy mình nên thánh mẫu, làm loại chuyện tốt vẫn cam tâm tình nguyện chịu ủy khuất, chịu hiểu lầm.
Chân của Sở Triệu bị Tô Bạch đánh gãy, chuyện này không lớn, nằm nửa tháng là được, sẽ không có hậu di chứng gì, chút chuyện nhỏ này, Tô Bạch còn có thể làm được.
Bởi vì nhiệm vụ thế giới hiện thực đã kết thúc, cho nên một số chuyện không còn có thêm hạn chế, dĩ nhiên Phát Thanh Khủng Bố cũng không chùi đít nữa. Trước đó Sở Kiến Quốc “không biết” con trai mất tích, sau khi biết được chân con trai mình bị thương, trong cơn giận dữ thiếu chút nữa đã dẫn người tới bắt hắn, kết quả vẫn là Sở Triệu khuyên xuống.
- Tang lễ của Tiểu Huệ, anh có đi không?
- Đi thì có nghĩa lý gì.
Tô Bạch lơ đễnh lấy ra vé máy bay ra:
- Sắp đến giờ rồi, chúng ta có thể lên máy bay.
- Ừ.
Đối với chuyện lúc trước, Huân Nhi không tiếp tục truy hỏi Tô Bạch, thật ra cô ta biết được nhiều hơn Sở Triệu, thế nhưng từ trực giác của phụ nữ, cô ta không lựa chọn hỏi tiếp.
Sau khi lên máy bay, Tô Bạch thu xếp tốt cho tiểu gia hỏa và Cát Tường, sau đó liền nhắm mắt dưỡng thần, Huân Nhi ngồi ở khoang phổ thông, không ngồi cùng Tô Bạch. Trên người Huân Nhi mặc quân phục, có một số việc nên khiêm tốn một chút, nếu như bị chụp ảnh người mặc quân phục ngồi trên khoang hạng nhất, trên mạng nhất định sẽ yêu cầu xử lý gì đó, được không bù mất.
Về phần Tô Bạch thì không có gì phiền não, hắn không phải công chức nhà nước, hắn có rất nhiều tiền, tuy không có tên trong danh sách người giàu nhất nhưng đối với thói quen tiêu phí của Tô Bạch, hắn thật đúng là không lo lắng về việc thiếu tiền.
Trên máy bay, Tô Bạch ngủ một giấc, tuy không quá sâu, nhưng coi như thoải mái, sau khi máy bay cất cánh, tiểu gia hỏa ghé vào đùi Tô Bạch, chờ Tô Bạch tỉnh lại, phát hiện nước miếng của cậu bé đã làm ướt quần hắn.
Tô Bạch nhẹ nhàng ôm lấy cậu bé, ngửi mùi sữa thoang thoảng trên người tiểu gia hỏa, Tô Bạch cảm thấy tâm trạng mình dịu đi, có lẽ lúc ở cạnh cậu bé, chính mình mới tìm thấy được an bình.
Sau khi máy bay hạ cánh, Huân Nhi đưa cho Tô Bạch một địa chỉ còn cô ta thì qua đại sứ quán báo cáo, dù sao Huân Nhi còn có công việc cần giải quyết, không có khả năng đi làm hướng dẫn viên du lịch cho Tô Bạch. Dĩ nhiên, Tô Bạch cũng không cần hướng dẫn viên du lịch.
Địa chỉ mà Huân Nhi đưa cho là một sở nghiên cứu tâm lý, phía trước là một dãy chữ tiếng anh khiến Tô Bạch vừa nhìn đã cảm thấy choáng váng đầu, không phải là Tô Bạch nhìn không hiểu, chỉ là đoạn thời gian dài trước kia không ngừng giày vò sinh tử trong thế giới chuyện xưa, sau đó là nhiệm vụ hiện thực, hiện tại bỗng nhiên đến nơi đất khách quê người, tinh thần luôn cảm thấy mệt mỏi, giống như đi vào một thế giới chuyện xưa khác.
Sau khi chia tay Huân Nhi, Tô Bạch đi đến khách sạn đã đặt phòng từ trước, thật ra ở London, hắn có bất động sản nhưng ở khách sạn vẫn tiện hơn.
Trên đường đi, tiểu gia hỏa nhìn thấy rất nhiều người nước ngoài, cậu bé lộ ra rất tò mò, ghé đầu trên vai Tô Bạch, sau đó không ngừng nhìn xung quanh, sau khi về phòng, Tô Bạch vừa đặt cậu bé lên giường liền đi đến phòng vệ sinh, lúc Tô Bạch đi ra, hắn phát hiện tiểu gia hỏa đã tự mình đi xuống giường, leo đến cửa sổ sát mặt đất nhìn cảnh sắc bên ngoài.
- Hôm nay ăn cơm Tây.
Trên mặt đất có thảm, Tô Bạch không lo lắng chuyện tiểu gia hỏa bị ngã, hơn nữa bên cạnh còn có Cát Tường vẫn luôn chú ý, chẳng qua lúc Tô Bạch đang dự định gọi điện thoại đặt bữa, điện thoại lại đổ chuông.
Đây là điện thoại của khách sạn, Tô Bạch nhấn nút nghe.
- Còn nhớ tôi không?
Trong điện thoại vang lên một giọng nữ lười biếng, giống như vừa mới tỉnh ngủ.
- Nhớ rõ.
Tô Bạch dĩ nhiên nhớ kỹ, là Sophie, bên trong hành lý của hắn còn có một thanh ma pháp trượng, hắn mang nó đến để giao dịch với Sophie.
- Vậy là tốt rồi, hôm nay tôi nhìn thấy một số tin tức mới phát hiện anh ở trên máy bay kia, không tồi, lúc đầu tôi chỉ cho rằng anh là một người bình thường trong thế giới hiện thực, không nghĩ tới ở Trung Quốc anh lại giàu có như thế, không, thật ra tập đoàn của anh ở nước Anh cũng có một số sản nghiệp.
Tuy ở trong nước, Tô Bạch không khoa trương, nhưng có một số việc không thể gạt được, hắn ngồi trên khoang hạng nhất, hơn nữa lại ngồi trên cùng một chuyến máy bay với người có thân phận mẫn cảm như Huân Nhi. Nhất định sẽ gây ra chú ý, bên nước Anh thuận tiện điều tra thân phận và tư liệu của Tô Bạch cũng không phải là việc khó gì.
- Không phải các cô rất coi trọng nhân quyền à?
Tô Bạch hỏi ngược lại, tin tức của hắn cứ như thế bị tiết lộ.
- Đây chỉ là mấy lời khách sáo, hơn nữa hai năm nay có quá nhiều dân tị nạn đến, nếu như chú trọng bảo vệ bí mật cá nhân, London sẽ giống như Paris, không có chuyện gì làm liền tiến hành tập kích khủng bố. Nước Trung Quốc các anh thật chẳng đâu vào đâu, rõ ràng cũng là một trong những nước kí hiệp ước, vậy mà lại chẳng biện pháp thu nhận và giúp đỡ (người tị nạn) thực tế nào cả, nếu không bên Châu Âu không cần mệt mỏi như thế.
- Được thôi, hãy để những nạn dân đó đến cao nguyên Tây Tạng, chúng tôi hoan nghênh bằng cả hai tay.