Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 223 - Chương 223 Anh Muốn Khống Chế Tôi

Chương 223

Anh Muốn Khống Chế Tôi


“Tôi chỉ tò mò một chút mà thôi.”


Tô Bạch cười ha hả, sau đó nói:


- Huy hiệu này của cô không tồi.


- Đó là huy hiệu của thành viên trong nhóm bọn họ, lúc người kia hút máu người, bị chúng tôi giết chết, cướp được nó, cầm chiếc huy hiệu này đến đây, có thể coi nó như thư giới thiệu, chỉ cần tham gia một lần hoạt động, sẽ được trao huy hiệu này.


- Người bị các người giết, thật sự là Vampire à?


Tô Bạch hỏi.


Sophie nheo mắt lại:


- Anh đoán xem?


- Thang máy sắp đến tầng chót rồi.


Tô Bạch thở dài.


- Rốt cuộc anh có ý gì?


- Ý tứ của tôi rất đơn giản, trong chiếc huy hiệu này có hơi thở thuộc về Vampire, tôi đoán bên trong huy hiệu có cất giấu một giọt máu tươi của chủ nhân, chẳng qua bây giờ nó lại truyền ra một hương vị âm Âu Mỹđầy tử khí, hoàn toàn khác biệt với mùi máu tươi Vampire.


- Nếu như trong câu lạc bộ kia thật sự có rất nhiều Vampire cấp bậc cao, tôi cảm thấy có lẽ bọn họ nên phát hiện rồi.


Sophie hít sâu một hơi, sắc mặt nhất thời trầm xuống.


- Tô Bạch, vì sao anh không nói sớm.


Tô Bạch đưa tay ra gõ lên dấu răng đáng yêu của Sophie trên bả vai mình:


- Chuyện này, cô cũng không nói sớm cho tôi biết một tiếng, bị cô cắn một nhát, ngược lại không quá quan trọng, nhưng cắn trên bờ vai thì không có ý nghĩa gì cả, nếu như cô cắn vào một bộ phận nào đó, tôi rất hoan nghênh.


“Đinh!”


Thang máy đi đến tầng chót, cửa thang máy sắp mở ra.


Sắc mặt Tô Bạch chuyển sang nghiêm túc, hai tròng mắt lộ ra hơi thở đạm mạc.


Lúc này Sophie giữ lấy cổ tay Tô Bạch:


- Người trong câu lạc bộ này đều là nhân sĩ trong giới thượng lưu, thậm chí có thành viên hoàng thất, giết bọn họ sẽ gây ra hậu quả lớn.


Cửa thang máy từ từ mở ra.


Vù.


Vù.


Vù.


Ba mũi tên bắn ra, mũi tên trực tiếp cắm sâu vào trong vách thang máy, điều này đủ để thấy được uy lực của mũi tên.


Ba người đàn ông đeo mặt nạ đứng ở cửa thang máy, ánh mắt nghi ngờ, trong thang máy căn bản không có ai.


Một người trong số đó đi vào bên trong thăm dò, đúng lúc này một cái tay từ bên trên thang máy duỗi xuống giữ lấy cổ áo anh ta, sau đó nhấc anh ta lên.


Lấy sức lực hiện tại của Tô Bạch muốn nhấc một người bình thường lên, thật đúng là dễ như ăn một bữa sáng.


Hơn nữa, từ trên người anh ta, Tô Bạch cảm nhận được hơi thở Vampire, rất nhạt, rất hỗn tạp, không chút nào thuần túy, loại huyết mạch Vampire này, có lẽ chỉ có thể khiến cho người ta cảm thấy tinh thần hơi phấn chấn, thậm chí ngay cả năng lực giúp cho cơ thể lành lại vết thương cũng không có.


Hai người đàn ông còn lại giơ cung lên, thế nhưng hai dây leo trực tiếp xuất hiện dưới chân bọn họ, quấn chặt, sau đó dùng sức hất lên, hai người đồng thời bị ngã xuống mặt đất.


Sophie từ trong thang máy đi ra, phủi tay.


Hai người vừa bị ngã kia đã hôn mê, thế nhưng người trong tay Tô Bạch vẫn đang nhảy nhót tưng bừng, không ngừng giãy dụa.


Tô Bạch tháo mặt nạ của tên gia hỏa này xuống, dáng dấp không tồi, đúng tiêu chuẩn tiểu thịt tươi của phương Tây.


Tô Bạch đưa tay ra, tát hai cái lên mặt anh ta, tên gia hỏa này hôn mê bất tỉnh, sau đó bị Tô Bạch ném trên mặt đất.


Tô Bạch sửa sang quần áo và ống quần, hắn liếc nhìn Sophie:


- Bây giờ chúng ta làm gì, xông vào à?


Sophie lắc đầu.


“Két.”


“Két.”


“Két.”


“Két.”


Vách tường bốn phía bỗng nhiên lõm xuống dưới, ngay sau đó xuất hiện một sàn nhảy với ánh đèn màu rực rỡ, lúc này có hơn hai trăm người ngồi khắp phòng, sàn nhảy huyên nháo và hình tượng những nhân sĩ Phương Tây mặc âu phục chỉnh tề, đi giày da, sinh ra một loại cảm giác rất tương phản.


Hơn nữa trong tay mỗi người không cầm dao thì chính là súng, tất cả đều đeo mặt nạ, nhưng ánh mắt nghiêm túc, tập trung về nơi này.


Hai tay Tô Bạch vô thức sờ lên hông mình, nói thật lòng, loại cục diện này, thân là người nghe, hắn cũng có chút không được tự tin lắm, điều khiến cho Tô Bạch cảm thấy không được tự tin lắm chính là, hắn vừa mới từ chỗ Sophie giao dịch được 40 viên đạn, đạn còn chưa cầm nóng tay, bây giờ lại lấy ra dùng?


Lúc này, một người đàn ông cao lớn đeo mặt nạ ngồi chính giữa bàn tròn, trên người anh ta mặc tây trang màu đen, đang chậm rãi đứng dậy đi về phía này, anh ta vừa đi vừa lấy ra di động, đồng thời ngón tay anh ta còn hơi lắc lư trong không trung.


Đây là ra lệnh cho người ta đóng máy che tín hiệu lại.


Người đàn ông đặt di động ở bên tai, ngay sau di động của Sophie đổ chuông.


Sophie nhìn thấy màn hình di động của mình nhấp nháy, khóe môi cô ta nở nụ cười khổ.


- Anh ta là ai?


Tô Bạch hỏi.


- Anh ta là cấp trên của tôi, cũng là người thông báo cho tôi.


- Ồ?


Tô Bạch khẽ gật đầu:


- Anh ta là thính giả?


- Ừ.


Sophie trả lời.


Là thính giả thì không cần lo lắng gì cả, nếu là người bình thường, Tô Bạch thật đúng là có hơi không nguyện ý xảy ra loại hỗn chiến gì đó, còn nếu như tất cả mọi người đều là thính giả, dưới điều kiện tiên quyết Tô Bạch không ở London giết cha giết mẹ bọn họ, không làm ra những chuyện thương thiên hại lý gì đó, đối phương không thể ra tay với hắn.


- Sophie yêu quý của tôi, đây là buổi tụ hội mà tôi chuẩn bị cho cô, cô biết huyết thống của tôi là gì, cũng biết tôi yêu thích loại huyết thống này, cho nên tôi muốn tạo ra cho cô một sự ngạc nhiên, để cô nhìn thấy câu lạc bộ mà tôi sáng lập ra.


Giọng nói của người đàn ông có hơi khàn khàn, nhưng rất có mị lực.


Một người phụ nữ bưng hai ly chất lỏng màu đỏ đến.


- Đến đây nào, Sophie yêu quý của tôi, cô uống một ly đi, sau khi uống ly rượu này, cô chính thức trở thành một thành viên trong câu lạc bộ của chúng tôi.


Sắc mặt Sophie không chút thay đổi, bưng ly rượu lên, cô ta đang định một hơi uống sạch, Tô Bạch bỗng nhiên đưa tay ra, đặt lên bờ vai Sophie.


- Khoan đã.


- Ồ. Người bạn phương Đông có ý kiến gì à? Anh đừng lo lắng, một ly của anh đang ở đây.


Tô Bạch cười, nhận lấy ly của chính mình, chẳng qua hắn không có vội vàng uống mà chính là dùng móng tay xẹt qua bàn tay của chính mình, hai giọt máu tươi của hắn đã rơi xuống ly


Sau khi máu của Tô Bạch nhỏ vào đó, chất lỏng trong ly rượu bỗng nhiên sôi trào, ngay sau đó từng con côn trùng màu đỏ không ngừng điên cuồng bò ra ngoài.


Sắc mặt Sophie bỗng nhiên thay đổi, lùi về sau Tô Bạch, trên người xuất hiện dây leo, sắc bén chất vấn người đàn ông trước mặt.


- Anh muốn khống chế tôi?


Khác với cảm xúc tức giận của Sophie, Tô Bạch vẫn còn tiếp tục tò mò nhìn ly rượu trong tay mình, từng con côn trùng đang bò ra ngoài kia, ở trong mắt Tô Bạch lại rất đáng yêu.


Huyết thống Vampire trên người Tô Bạch không chính thống, năng lực của Tô Bạch rất đơn giản, về phần ma pháp của huyết tộc gì đó, Tô Bạch càng không thu hoạch được.


Trước mắt hắn, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, đây hẳn là một nhánh biến dị của ma pháp huyết tộc, dùng máu tươi của mình làm ngòi dẫn, sau khi cho người ta uống hết, nó sẽ mang đến một loại tác dụng khống chế và uy hiếp.


Cách làm này rất hay.


Đây là suy nghĩ thật sự trong lòng Tô Bạch, cùng với Sophie đang cảm thấy phẫn nộ là hai trạng thái hoàn toàn khác biệt.


Chương 223

Bình Luận (0)
Comment