Chương 224
Giáo Đường
“Rayne, rốt cuộc anh có ý gì, anh là cấp trên của tôi, cũng là tiền bối của tôi trong Phát Thanh Khủng Bố, ly rượu máu kia, tôi muốn có một lời giải thích từ anh, nếu không hôm nay, cùng lắm thì chúng ta hoàn toàn xé rách mặt, dù sao là anh có ý đồ ra tay với tôi trước, tôi tuyệt đối có thể dùng quan hệ nhân quả để phản kích anh!”
Đây là uy hiếp.
Tô Bạch lưu luyến không rời đặt ly rượu xuống mặt đất, sau đó phủi tay. Nếu như Sophie thật sự muốn ra tay, cô ta đã sớm ra tay. Người đàn ông tên Rayne kia, mặc dù đi theo đường vòng, không trực tiếp tạo thành thương tổn gì với Sophie, thế nhưng nếu như Sophie ra tay với anh ta, là một quyết định tuyệt đối có đạo lý, sau đó cô ta tiếp tục đem chuyện này làm cho lớn lên, cuối cùng quan hệ nhân quả mà Rayne nhận được sẽ càng ngày càng lớn, việc này sẽ ảnh hưởng đến độ khó của nhiệm vụ tiếp theo trong thế giới chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố.
Có lẽ, trước kia, lúc ở cùng với người phụ nữ này ở trong một thế giới chuyện xưa, thực lực của cô ta rõ ràng cao hơn những người khác một bậc, cho nên cũng vì thế mà che giấu đi một phương diện ngây thơ và ngu xuẩn khác của cô ta.
Người ta đã dám dùng thủ đoạn này với cô ta, làm sao lại sợ loại uy hiếp này của cô ta cho được?
Quả nhiên Rayne chỉ giang hai tay cười cười, sau đó bưng ly rượu kia lên, lắc lư, sau đó nhổ một bãi nước bọt vào, trong nháy mắt những con trùng kia hoàn toàn tiêu tán, tản ra một mùi thơm rất mê người.
- Đây chính là con sâu rượu do tôi dùng máu của chính mình để dưỡng ra, tôi cố ý đưa cho cô nhấm nháp, cô lại hiểu lầm tôi, lòng tôi rất đau đớn, loại sâu rượu này gặp nước bọt sẽ tự mình tan ra.
Tô Bạch nhíu mày, không đúng, anh ta đang nói dối.
Nếu như những con côn trùng này cần máu tươi của anh ta để nuôi dưỡng, bọn chúng tuyệt đối tâm ý tương thông với anh ta, anh ta muốn dùng nước bọt hòa tan liền hòa tan, chuyện này thật đúng là đơn giản, dĩ nhiên không loại trừ đối phương thật sự xa xỉ đến mức theo đuổi một con đường hưởng thụ cực đoan như thế, chẳng qua khả năng này rất thấp.
Nhưng ít nhất đối phương dùng loại phương thức này đã hóa giải tất cả quan hệ nhân quả trước đó.
Sắc mặt Sophie vẫn bình tĩnh như cũ, cô ta xoay người nói thẳng:
- Tôi sẽ báo cáo anh với cấp trên.
- Ha ha, tùy cô.
Rayne giống như không quan tâm đến chuyện Sophie có báo cáo hay không, anh ta chỉ liếc thoáng qua Tô Bạch, hiển nhiên cảnh tượng Tô Bạch dùng máu của bản thân để kích phát những con trùng kia khiến cho anh ta nhìn ra được chút gì đó.
Sophie xoay người đi thẳng về phía thang máy, Tô Bạch do dự một chút, nhưng nhìn cảnh vật xung quanh, không thể không nói, câu lạc bộ này quả thực có lực hấp dẫn, chẳng qua hiện tại ở lại đây tuyệt đối không phải là lựa chọn sáng suốt gì, dù tạm thời gác lại loại cảm giác đối lập tự nhiên giữa thính giả phương tây và phương đông, chỉ nói đến việc ngay cả người một nhà như Sophie còn thiếu chút nữa bị bọn họ hố, chứ đừng nói đến người ngoài như hắn.
Lúc Tô Bạch đi vào thang máy, Sophie vẫn luôn cúi đầu, lúc này mới lên tiếng:
- Tôi cho rằng anh sẽ không cùng tôi trở về.
- Tôi cũng nghĩ thế.
Tô Bạch thành thật trả lời.
Sophie ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Tô Bạch:
- Điều này không chỉ đơn giản bởi vì anh cảm thấy hiếu kỳ và hứng thú với Vampire mà thôi, đúng chứ?
- Ha ha.
Tô Bạch cười.
Cửa thang máy mở ra, hai người đi ra bên ngoài.
Trước quầy bar, không thấy ông chủ lùn lúc trước đâu nữa, thay vào đó là một bà chủ.
Sophie ngồi lên xe mô tô của chính mình, Tô Bạch đứng bên cạnh cô ta, do dự một chút, thật đúng là không dám ngồi lên, cảm xúc của người phụ nữ này rõ ràng không ổn định, rất có thể liều mạng đạp chân ga giống như đám người đua xe, Tô Bạch thật sự không nguyện ý cùng dạo chơi với cô ta.
- Không cần tôi đưa anh về khách sạn à?
- Không cần, tôi tự mình bắt xe về.
Sophie không nói hai lời, trực tiếp lái xe rời đi.
Tô Bạch sờ lên chóp mũi của mình, phát hiện dưới chân hắn có thêm một tờ giấy, dưới mặt giấy có một chiếc huy hiệu là huy hiệu của câu lạc bộ Vampire này.
Tô Bạch thuận thế đá chiếc huy hiệu này vào một cống ngầm bên lề đường, hắn cho tay vào túi quần, bắt đầu đi dọc theo con phố cổ xưa này.
Phố cổ của London, đối với một người vẫn luôn sống trong văn hóa phương đông mà nói, quả thật rất có hương vị, dù sao tiểu gia hỏa ở trong khách sạn đã có Cát Tường trông chừng, Tô Bạch không lo lắng gì, chính mình có thể nhàn rỗi.
Hiện tại là ban ngày, cho nên chưa gặp được mấy loại hình mại dâm gì đó, ngược lại có không ít nhân viên của quán ăn và nhà bảo tàng đang bận rộn phát tờ rơi.
Tô Bạch dạo bước đi lên, ở phía góc rẽ xuất hiện một tòa giáo đường, giáo đường không quá lớn, thậm chí so với phần lớn những giáo đường khác ở châu âu mà nói, giáo đường này lộ ra dáng vẻ bủn xỉn hơn nhiều, có hơi giống như bệnh viện công và bệnh viên tư nhân.
Ở chỗ ghế dài của cửa giáo đường có một bé trai đang ngồi, bé trai này mặc quần áo của cha xứ, gương mặt gây thơ và trang phục nghiêm túc, thật đúng là không hợp nhau.
Tô Bạch đi đến trước mặt bé trai thì dừng lại, lúc này hắn mới phát hiện ra bé trai là người mù, điều này khiến cho Tô Bạch có hơi cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì chính hắn đến gần mới có thể phát hiện ra điểm này, trước đó bé trai vẫn luôn mở to mắt, thế nhưng ánh mắt của cậu ta không làm cho người ta cảm thấy vô hồn, mãi cho đến khi tới gần mới phát hiện đồng tử của bé trai này không tập trung.
- Tiên sinh, chú tin vào thượng đế không?
Tô Bạch lắc đầu.
Chờ một lát không thấy bé trai trả lời, Tô Bạch đột nhiên có chút không biết nói gì, chính mình đi tới, cậu ta có thể gọi hắn một tiếng tiên sinh, lúc này lại không nhìn thấy hắn lắc đầu.
- Tôi không tin.
- Người không tin vào thượng đế là người hạnh phúc nhất.
Bé trai ra dấu a men.
Tô Bạch ngồi xuống bên cạnh bé trai, nghiêng người ôm lấy bả vai của bé trai:
- Câu trả lời này của cháu này không đúng lắm.
Bé trai khẽ gật đầu, nghiêm túc nói:
- Trong giáo đường rất thiếu kinh phí.
- Cho nên?
- Cho nên cần dùng phương pháp này để hấp dẫn sự chú ý của du khách, để bọn họ sinh ra hứng thú đi vào xem giáo đường nhỏ này.
- Vì sao cháu lại thẳng thắn với tôi như thế?
Tô Bạch hỏi.
- Chúng tôi cần tín đồ và tiền, nhưng không dám để cho ma quỷ đi vào.
Bé trai vẫn trả lời rất nghiêm túc.
- Tôi là ma quỷ?
Cậu ta không có trả lời.
- Vậy cháu có biết hay không, theo con đường này đi xuống dưới, không có đường đi, chỉ có một đám ma quỷ tụ tập?
Cậu ta vẫn không trả lời.
- Trung Quốc có câu gần mực thì đen gần son thì đỏ (tương tự như câu gần mực thì đen gần đèn thì rạng), có thể cùng đám ma quỷ làm hàng xóm, chắc chắn không phải là thượng đế gì.
Bé trai vẫn im lặng, sau đó cậu ta nhảy xuống ghế dài, dựa theo trí nhớ của mình đi về giáo đường.
Tô Bạch liếc thoáng qua giáo đường bủn xỉn này, do dự một chút vẫn đi vào.